『5』Năm tháng huyền thoại

134 17 3
                                    

Những cơn mưa đầu hè lại tới, kéo theo tiếng ve râm ran vô tận và vị kem mê ly mát lạnh lan đầu lưỡi. Không khí bấy giờ chẳng còn nắng gắt nữa, nên còn gì tuyệt hơn vị trí ngoài hiên đầy tĩnh lặng sau sân nhà của võ đường?

Y/n đã đến thế giới "game" này được một khoảng thời gian, dù trạch nữ vẫn còn mơ màng chưa biết về cơn bão đang kéo tới, nhưng cô đã trải qua một tuổi thơ êm đềm. Khác với áp lực của thân thế trước, không còn ai bắt ép cô  bất cứ gì nữa. Cứ như sợi xích hôm nào chợt tan biến trong màn sương, ước mơ hòa vào thế giới game bỗng thật như ý nguyện.

Tuy nhiên, có một vấn đề khác mà y/n phải đối mặt. 

Đại boss của thế giới này quá mạnh, quá khó dò, quá thâm sâu. Làm thế nào để đánh bại anh ta bây giờ? Huống gì người này còn tỏ ra vô cùng thân thiết với cô, trêu chọc thành thói, tùy tiện vò đầu xoa má. Thật hết sức quá đáng mà!!

Sano Shinichiro thoạt nhìn là một thanh niên cao ráo và mảnh dẻ, mái tóc đen đôi khi chỉ vuốt lên khi giao du với đồng đội bên hội Hắc Long. Trông anh thật chẳng khác gì mấy cậu trai tầm thường nếu chỉ mặc độc một chiếc áo thun trắng và nằm dài bên hiên nhà. Shinichiro rất thích mấy chiếc xe côn tay, thường hay rảnh rỗi thì ngồi đọc tạp chí về chúng, thi thoảng anh còn ghé đưa cho y/n xem nữa. 

Cô nhỏ lắm lúc còn tự hỏi có phải mình đã bị hoang tưởng khi bất chợt thấy Shinichiro từng rất ngầu hay không, tâm trí cô khắc họa mãi hình ảnh lúc anh cứu mình. Thế nhưng một Shinichiro mải mê nói về mấy chiếc xe trước mặt y/n chẳng giống khi ấy chút nào. Anh dễ gần đến lạ, như một ông anh NPC hàng xóm với vẻ trải đời, mùi khói thuốc thoang thoảng vẫn vương lại, kèm theo chút mùi đặc trưng nhàn nhạt. 

Cứ thơ thẩn nhìn anh mãi, y/n chẳng nghĩ tí gì về mấy chiếc xe đó cả. Chợt đến khi bàn tay Shinichiro nhéo lấy má cô nhỏ, y/n mới kêu oai oái đánh vào vai anh chan chát.

"Haha! Làm gì mà cứ ngẩn người ra thế bà cô của tôi ơi?" Anh hồn nhiên gọi y/n bằng những cái biệt danh rất khó nghe, ai lại đi gọi một cô bé là bà cô cơ chứ?

"Không phải là bà cô! Tôi còn nhỏ tuổi hơn anh đấy đầu vuốt keo!" Đương nhiên cô nhỏ cũng chẳng chịu thua, y/n ôm má chí chóe với Shinichiro bằng được.

"Đi học thế nào? Không vui sao? Đừng nói có ai bắt nạt được bà cô của chúng ta đấy?" Shinichiro vẫn tỉnh bơ lật trang sách ảnh, anh rung đùi hỏi han.

"Không có, còn tốt hơn anh tưởng, tôi cũng sắp có băng riêng rồi đấy nhé!" Đến giờ mới nhớ ra chưa khoe khoang, y/n vỗ ngực tự hào đến đỏ mũi.

"Kinh vậy sao? Thế bà cô nhỏ vẫn quyết tâm hạ gục anh đây hả?" 

"Tất nhiên rồi chờ đó đi! Tôi sẽ thắng anh cho coi!" 

...

Theo định nghĩa trong game, nếu muốn có một hội nhóm hay thậm chí là một tổ chức, thứ bạn cần chính là nhân lực và tiền bạc. Theo đặc tính mà nơi ấy sẽ phát triển theo lối đi của chính người sáng lập, người tất nhiên là phải có bộ não rất to. Ở khoản này thì dựa vào kinh nghiệm phong phú mấy chục năm chơi game giả lập thì y/n tự tin tới mức có thể cười thật to và dậm chân không sợ bố con thằng nào. Huống gì cô còn có sự trợ giúp của Hiromi, nhà mặt phố giàu đố ai bằng, muốn có đồng phục băng cũng dễ hơn rồi.

[ĐN Tokyo Revengers] Hông bé ơi!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ