Chương 2. Hang đá thưởng trà

396 3 0
                                    

Chương 2. Hang đá thưởng trà

Bóng đêm đã bao phủ toàn bộ núi rừng, khắp nơi đầy tiếng dế kêu ri rỉ và dăm ba tiếng ễnh ương, chẫu chàng ồm ộp. Từng đàn đom đóm vật vờ trôi trong không gian, hòa lẫn với các vì sao trên nền trời.

Giữa trời đêm đen kịt là bóng của ba ngọn núi nhỏ, cao thấp không đều gọi là núi Tam Sơn. Đây là mấy quả núi nằm ngoài rìa dãy Đại Liên Sơn, là địa phận người man sinh sống.

Dưới chân ngọn núi thứ nhất của núi Tam Sơn là một cái bản nhỏ, có khoảng hai chục nóc nhà lợp bằng cỏ tranh xơ xác, nhưng gia đình Bảo Y Đạo không sống ở đây. Bọn họ sống trong một cái hang, lưng chừng ngọn núi thứ ba của Tam Sơn, cách cái bản khoảng vài trăm thước, bọn họ vừa ăn xong bữa tối.

Cái hang này khá rộng chừng 400 - 500 thước vuông, cao chừng 6 - 7 thước, trần hang tương đối bằng phẳng và rủ xuống một ít thạch nhũ. Cửa hang hơi nhỏ so với lòng hang, phía ngoài là những thanh tre và cây gỗ to bằng bắp tay, xếp thành một cái hàng rào ngăn cách trong hang với bên ngoài để phòng dã thú.

Giữa lòng hang có một đống lửa bập bùng, hắt lên trần hang ánh sáng khi mờ khi tỏ. Ở giữa đống lửa có kê 3 hòn đá to bằng quả bưởi và một ít cành cây khô đang cháy, nổ tí tách, đồng thời tỏa ra một làn khói nhẹ.

Từ khi Hoàng Chân đến đây, gia đình Bảo Y Đạo đã coi hắn như người nhà. Vợ của Bảo Y Đạo là Bảo thị đang ngồi xổm ở góc hang, mụ giơ tay đập cái "chát" vào con muỗi trên mặt, rồi lúi húi bỏ nắm thóc đã giã vào một cái sàng để sẩy.

Dáng người mụ đong đưa, hai tay sàng sẩy nhìn rất điêu luyện. Dưới động tác của mụ, hai quả mướp trâu lắc qua lắc lại, lồ lộ dưới lớp vải trễ trông thật mỏi mắt. Trên mặt sàng, từng hạt gạo trắng tinh xoay tròn như những hạt ngọc.

Bảo Y Đạo ngồi bên đống lửa, tâm trạng của lão rất là vui vẻ. Lần này xuống núi có được kết quả không tồi, đổi được hai gùi đầy thóc và một con dao rựa cực sắc. Lão thầm nghĩ: "Thằng nhỏ này thật là thông minh trước tuổi, khi cứu nó, tưởng tốn thêm cơm gạo, nào ngờ lại không bị lỗ".

"Tháng đầu khi tỉnh lại, nó đã biết chịu khó đi hái rau, kiếm củ quả và tìm cách bẫy thú. Những lúc rảnh rỗi, nó còn nghĩ ra nhiều thứ lạ. Đầu tiên, nó nghĩ ra một cái khố để bọc lấy chỗ kín rồi mới khoác da thú bên ngoài che đi. Bây giờ có thể ngồi dạng chân thoải mái mà không sợ lộ hàng, trước kia ngồi chỗ đông người, cứ phải co co khép khép cái chân, thật là không thoải mái".

"Rồi tiếp theo, nó còn nung được một đống đồ gốm như chum, vại, nồi niêu, bát đĩa... tuy hơi méo và chưa đẹp lắm nhưng cũng tốt. Hơn thế nữa, nó còn biết cách làm ra vài cái bẫy rất nhạy. Lúc đầu lão chỉ nói chơi chơi cho nó biết những thói quen của mấy con vật, và cách bẫy đơn giản, nhưng hắn lại làm ra mấy loại bẫy lớn và hiệu quả không ngờ. Chưa nói số xương khỉ mà hắn kiếm được, riêng số đồ gốm mà hắn nung cũng có giá trị mấy trăm đô"*.

Nếu để lão đi hái thuốc, chắc phải mất mấy năm mới mua được số đồ như vậy. * (Đô: Đơn vị tiền tệ ở đây, hoặc tương đương đồng).

Thời đại của các đế chế (Thoi dai cua cac de che)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ