"Phải làm sao đây?" Ken than thở. Sáng nay khi thức dậy thấy lá thư để nơi đầu giường mình, cậu và Nop đều vô cùng sửng sốt khi biết Pete đã rời đi.
"Ken cậu bình tĩnh đi." Nop lên tiếng.
"Cậu bảo tôi bình tĩnh thế nào sau khi biết Pete đã đi?
Nop thở dài. "Pete chắc chắn đã suy nghĩ rất kĩ trước khi quyết định từ chức và rời đi. Cậu ấy tuyệt đối không phải người tùy hứng đâu." Anh tiến lại gần Ken, vỗ vai cậu an ủi. "Chúng ta không thể làm gì đâu.".
Chợt có những tiếng bước chân chạy nhanh vào trong bếp khiến hai người dừng câu chuyện của mình.
"Chào buổi sáng chú Ken, chú Nop." Venice vui vẻ nói, tay đưa ra một bức vẽ cho hai người xem. "Mẹ đã vẽ tặng con đấy. Sáng nay lúc thức dậy con thấy nó ở đầu giường. Bức tranh vẽ mặt trời lớn và một mặt trời nhỏ, là con và mẹ đấy." Rồi cậu bé tiến đến bên Ken nhờ anh làm bữa sáng coi như lời cảm ơn gửi tới mẹ nhóc.
Nhìn đôi mắt trong sáng không giấu nổi niềm vui của bé cưng, Ken không đành lòng nói thật cho Venice. "Đợi...đợi lát nữa chú sẽ làm cho mẹ con nhé. Chắc giờ mẹ vẫn còn đang ngủ, nếu giờ mà nấu bữa sáng thì lúc mẹ ngủ dậy chúng sẽ nguội mất, ăn không ngon đâu."
"Vâng ạ." Venice có chút thất vọng nhưng cũng nghe lời Ken.
Sau đó, Ken không thể kiềm chế được nữa. Cậu tức giận chạy lên phòng Vegas gõ cửa. "Anh mau mở cửa!". Ken không còn biết lễ phép hay bất kì cái qui định quái nào nữa, tất cả là tại người đàn ông trong căn phòng này, Ken cần một lời giải thích rõ ràng.
Vegas rất ghét bị đánh thức vào sáng sớm nên lúc ra mở cửa cho Ken, hắn không khỏi khó chịu. "Làm sao? Cậu có chuyện gì?"
"Pete đi rồi." Câu nói giận dữ của Ken làm Vegas tỉnh ngủ hẳn. "Cậu ấy đi rồi." Ken nhắc lại.
Vegas thấy trái tim mình như bị một bàn tay vô hình siết chặt. "Cậu nói gì..."
"Anh không nghe rõ sao? Pete đi rồi." Ken vò đầu. Đối với cậu, Pete không chỉ là một người bạn mà còn là một người em trai rất đáng quý. Việc Pete rời đi không một lời từ biệt khiến Ken rất hụt hẫng, cảm giác như vừa mất đi một thứ rất quan trọng.
Vegas hoàn toàn không để tâm những lời Ken nói bởi vì tâm trí hắn đang hướng về người kia. Bất chợt đôi mắt hắn dừng lại ở lá thư đặt bên cạnh cửa. Cúi người nhặt thư lên đọc, hắn không thể tin rằng Pete đã đi thật rồi, và mình chính là người khiến cậu ấy phải ra đi.
"Cậu Vegas, chúng ta đi tìm Pete trở về, được không?"
Vegas ngẩng đầu lên. "Tại sao?"
Mắt Ken mở to. "Tại sao á?" Hai tay Ken siết lấy bả vai của Vegas, lắc người hắn thật mạnh, bây giờ Ken không sợ gì nữa cả, cậu chỉ biết Vegas cần phải thức tỉnh, nếu lần này Vegas vẫn không có hành động gì thì nó thật sự là một nỗi thất vọng, Ken nghĩ mình không nên làm việc cho một ông chủ như thế này nữa. "Là Pete đấy, anh không thích cậu ấy sao?"
Vegas không trả lời, ánh mắt bối rối nhìn Ken.
"Anh mau trả lời đi!!"
Một lúc lâu sau, Vegas mới lên tiếng.
BẠN ĐANG ĐỌC
VegasPete | Be careful with my heart
FanfictionVegas Pete và bé Venice ở một câu chuyện khác