Điều sáu, cai nghiện Choi Soobin.
Tôi chính thức gặp lại Sooobin vào tháng thứ hai của kì cai nghiện. Dù đã nói với Lee Heeseung rằng cần chờ vài năm nữa để tôi có thể lấy vợ sinh con mới có thể chính thức gặp lại mọi người ở khoa Nhi, nhưng thực tế thì còn những lí do dễ dàng hơn và khủng khiếp hơn rất nhiều.
Tôi đã ba mươi tuổi vẫn chưa có người yêu, nhưng em gái tôi thì đã kịp lập gia đình. Chúng tôi sống trong cùng một khu, em rể tôi đi làm ở nước ngoài nên có việc gì tôi luôn là người đầu tiên chạy đến. Giữa đêm hôm đó, khi tôi chuẩn bị đi ngủ sau hai ngày thức làm dự án, Sejeong gọi cho tôi vừa khóc vừa nói là Siyeon - cháu gái tôi bị ốm. Chân thấp chân cao chạy sang thì thấy con bé đã không khóc nổi vì nôn, tôi vừa mắng Sejeong vừa gọi xe đến bệnh viện. Trên đường đi, Siyeon nôn ướt cả áo tôi. Con bé không nôn ra bất cứ thứ gì ngoài dịch mật, Sejeong thì chỉ biết khóc. Tôi ôm chặt để cho Siyeon ngồi trong lòng mình phòng hờ con bé bị sặc, luôn miệng nói với Siyeon rằng không sao đâu, ở bệnh viện có rất nhiều bạn của cậu, bọn họ chắc chắn sẽ chữa khỏi cho con chỉ trong một buổi sáng.
Sau này khi nhớ lại những chuyện xảy ra ngày đó, tôi nhận ra rằng lúc đó mình bình tĩnh đến như vậy chỉ vì biết rằng ở bệnh viện đã có Soobin rồi.
Bác sĩ Nayoung đón chúng tôi, cô làm vài xét nghiệm rồi báo rằng Siyeon bị sốt xuất huyết. Tôi không còn sức mắng Sejeong nữa, chỉ mệt mỏi lê chân đi làm thủ tục nhập viện cho Siyeon.
Trên áo vẫn còn dính dịch dạ dày của Siyeon, dù tôi không thấy bẩn nhưng chắc chắn người khác sẽ thấy bẩn. Sejeong giục tôi về nhà thay áo, tôi lại không thể để hai mẹ con con bé ở đây nên đành gọi điện cho Heeseung. Vài giây sau khi điện thoại được kết nối, tôi nghe tiếng thì thầm:
"Đại sư huynh, có chuyện gì vậy?"
Tôi bực bội hỏi:
"Cậu làm gì thế? Trốn ai à?"
"Không phải trốn, đang ở trong phòng ngủ. Anh có chuyện gì?"
Tôi liếc nhìn đồng hồ rồi tự thấy xấu hổ. Đã quá nửa đêm, nếu như Heeseung gọi điện giờ này chắc chắn tôi đã phải vận dụng hết khả năng ngôn ngữ để mắng cậu ta.
"Cậu có ở bệnh viện không?"
"Em trực ca sáng nhưng đêm nay ở lại nghiên cứu vài ca bệnh."
Giọng nói của Heeseung vẫn thì thầm, tôi bất giác hạ giọng theo:
"Cậu cho tôi mượn một chiếc áo được không? Tôi đang đứng dưới khu cấp cứu."
"CÁI GÌ? ANH LÀM SAO MÀ ĐI CẤP... cứu?"
Giọng nói tăng giảm biên độ của Lee Heeseung không chỉ làm cho một mình tôi thấy lạ. Vài giây sau khi Heeseung từ hét vang chuyển thành nói thầm, tôi nghe tiếng nói rất tỉnh táo của Soobin.
"Ai ở cấp cứu?"
Heeseung cười giả lả:
"Ha.. Haha, bạn em, cậu ấy đưa vợ con đi cấp cứu..."
Tôi thở hắt ra. Nếu Choi Soobin là lao công bệnh viện thì Heeseung muốn nói gì cũng được, đằng này em lại là bác sĩ, ngày mai kiểu gì cũng phải gặp nhau. Tôi rầu rĩ nói với Heeseung:
BẠN ĐANG ĐỌC
soojun, hình như em yêu anh
Fanfiction/đây là fic chuyển ver/ ___________________ Tôi vẫn thường cho rằng, Choi Soobin là một người hoàn hảo. Là bác sĩ trẻ có tiếng, đẹp trai, nhà giàu, đứng trước bệnh nhân là thiên thần, đứng trước y tá là hoàng tử. Tôi vẫn thường cho rằng tôi là một...