Chương 33

114 7 1
                                    

Chương 33: Khách

Vì Lục Khải Hoàn cưỡng ép chính mình xuống giường hành lễ trước mặt hoàng đế, nên vết thương lại rách ra lần nữa, thái y trằn trọc gần như cả đêm, cuối cùng cũng cầm máu, dặn dò phải nghỉ ngơi nửa tháng không được xuống giường, phải nghỉ ngơi cho tốt, nếu không thì đến đại la thần tiên cũng sẽ không cứu được hắn. Vì chuyện này mà Mạnh Sênh tức giận đến mức phớt lờ hắn, bất kể Lục Khai Hoàn có nói gì đi nữa, Mạnh Sênh cũng không hề để cho hắn được phép xuống giường

Thế nên, việc đến thăm Lang Vũ Hoa cứ tiếp tục bị trì hoãn.

Trong những ngày qua, bậu cửa phủ Khác vương đã bị các quan viên giẫm nát, Lục Khai Hoàn có công cứu giá, hoàng đế lại ban thưởng rất nhiều, Huệ phi quanh năm bị nhốt trong lãnh cung cũng đã được ân xá, chân tâm cũng có mà nịnh bợ cũng có, Khác vương phủ giờ đây trở thành một miếng bánh ngon lành – bởi vì ai cũng nhìn thấy sự sủng ái của hoàng đế đối với Lục Khai Hoàn

Trong triều đình không thiếu nhất chính là những kẻ mượn gió bẻ măng, đặc biệt là những quan viên từng theo phe của thái tử. sau khi thái tử bị phế, đám người kia cũng không dám tiếp tục lên tiếng ủng hộ chủ cũ, nhưng cũng chẳng có nơi để đầu nhập, nhị hoàng tử chắc chắn sẽ không dung nạp bọn họ, nay Lục Khai Hoàn được phục sủng, hi vọng của bọn họ lại được thắp sáng, có nơi mới để đi

Người đến thăm nối tiếp không dứt, có thể từ chối thì từ chối, không thể từ chối thì Lục Khai Hoàn chỉ có thể gắng gượng tinh thần đối ứng. Lục Khai Hoàn cũng đã hạ lệnh, đồ khách đến tặng tuyệt không thể thu, vì lẽ đó, đã hơn nửa tháng trôi qua, trong phủ không xuất hiện thêm bảo vật nào

Trong nửa tháng dưỡng thương, Lục Khai Hoàn không ngờ đến hai người này lại đến thăm hắn

Một là Phương Ngọc Sinh, y đến vào buổi sớm, bẩm báo một vào chuyện, vì tránh gây ra hiềm nghi, y định nhân lúc trời còn chưa sáng hẳn mà đi về bằng cửa sau. Phương Ngọc Sinh còn đem theo rất nhiều dược liệu quý giao cho Mạnh Sênh nấu, nhờ y nấu chút thuốc bổ huyết cho Lục Khai Hoàn

Lục Khai Hoàn dựa lưng vào gối mềm, cười nhẹ nói "Có người quản ta rất chặt, nếu như ta đứng dậy tìm tiên sinh nói chuyện, chắc chắn sẽ bị người ấy mắng, cho nên mong tiên sinh thứ lỗi"

Phương Ngọc Sinh đưa ánh mắt cổ quái nhìn Mạnh Sênh, đúng như dự đoán, thân thể Mạnh Sênh thoáng cứng lại, tiếp sau y cúi đầu vờ bình tĩnh, suy nghĩ tối đi nấu thuốc cho Lục Khai Hoàn

"Ta thấy ngươi đang vô cùng hạnh phúc, sau lại nói như đang ai oán, là đang muốn khoe khoan với ta sao?" Phương Ngọc Sinh cảm thấy chua đến nỗi chân răng đều đau "Ta là người cô đơn, nhìn không nổi cảnh ân ân ái ái của người khác"

Mạnh Sênh nghe thấy câu 'ân ân ái ái' này của Phương Ngọc Sinh, đầu càng cúi thấp, một màu đỏ từ từ lan đến tai, làn da của Mạnh Sênh vô cùng trắng, nhìn rất rõ vệt đỏ đáng nghi này

"Được rồi, đừng trêu nghẹo y nữa" Lục Khai Hoàn vỗ vai Phương Ngọc Sinh "Y không thích đùa như vậy"

Giờ khắc này, dù da mặt Mạnh Sênh có dày thêm nữa, thì y cũng không chịu được mà đứng bật dậy, động tác này khiến cho ngọc bội hoa đào va chạm vào thẻ bài treo bên hông, phát ra tiếng kêu leng keng

Phương Phi TậnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ