Chương 41: · Lăng Châu
Năm nay, mùa xuân của Đại Thiên quốc đến sớm
Tháng 3 vừa qua, sông đào quanh thành đã dần tan chảy, vẫn chưa tới tháng 4 mà mọi người cởi bỏ áo lông cừu, sau khi vào tháng 4 thì các loại hoa trong kinh thành đều đua nhau mà nở. Vốn nên là một mảnh hoà thuận vui vẻ, nhưng tin tức từ Giang Nam truyền về lại khiến cho bầu không khí trong cung trở nên nặng nề
Hoàng đế chỉ vào sổ con từ Giang Nam đưa tới, nín giận hỏi "Này Lăng Châu đang xảy ra chuyện gì, từ mùa xuân năm trước đến mùa xuân năm này đều chỉ dâng sớ muốn trẫm chi bạc để đi trị thủy! Ngày đó từng ấy ngân lượng đưa xuống vậy mà còn làm không xong, hiện tại lại muốn chi thêm?!"
Hoàng đế nói không nhiều chữ, nhưng từng chữ lại như có sức nặng treo ở trên cổ của những quan lại phía dưới
Một vị thần tử đứng ra nói "Bệ hạ bớt giận, hai năm gần đây, xác thực đã xảy ra nạn hồng thủy lớn, từ trước đến giờ Giang Nam có rất nhiều mưa, vị trí của Lăng Châu lại nằm dưới hạ lưu, mà đường sông uốn lượn, cho nên so ra thì lũ lụt ở chỗ đó xảy ra nhiều hơn một chút..."
"Nhiều hơn chút? Đây là cái gọi nhiều hơn một chút của khanh hay sao! Đều chi ngân lượng ra mấy lần rồi, rốt cuộc tri phủ Lăng Châu có biết cách làm việc hay không!" Hoàng đế giương giọng đánh gãy lời của thần tử "Trẫm thấy là đầu của hắn đã không còn dùng được rồi!"
Lục Khai Hoàn tâm khẽ nhúc nhích, hắn biết, hoàng đế buồn rầu vì chuyện của Lăng Châu cũng không phải ngày một ngày hai, mà Giang Nam là địa phương vô cùng trọng yếu, vì thế hắn tiến lên vài bước, cúi người "Phụ hoàng, nhi thần nguyện vì người đi đến Lăng Châu tra rõ sự tình, đồng thời trị thủy. Nếu như phụ hoàng yên tâm về nhi thần, nhi thần nguyện lập lời thề, nhất định trị dứt điểm vấn đề lũ lụt ở Lăng Châu, nếu không sẽ không trở về kinh thành"
Nguyên Thái đế ngạc nhiên nói "Ồ?... Lục Viễn Đạt ngươi thấy thế nào?"
Dưới ống tay áo dài rộng, Lục Viễn Đạt đã sớm siết chặt tay thành nắm đấm, thật muốn nhảy ra mà tranh việc, nhưng hắn nhớ tới lời dặn dò của Thục quý phi, không thể không cúi đầu, làm bộ tán thành nói "Nhi thần cảm thấy rất tốt, phái Khác vương đi Lăng Châu kiểm tra tình hình, việc này rất thích hợp, nếu Khác vương có lòng tin trị lũ như vậy... Vậy thì không còn gì tốt hơn."
Hoàng đế hơi trầm tư, gật gật đầu, nói "Vậy cứ như vậy đi, Lục Khai Hoàn, ngươi lập tức hồi phủ thu dọn đồ đạc chuẩn bị mang theo bạc hạ lưu phía nam của sông Trường Giang, chuyện này xem như là ta để ngươi đi ra ngoài rèn luyện"
"Nhi thần lĩnh chỉ."
Lục Khai Hoàn hồi phủ thì lập tức đi tìm Mạnh Sênh, muốn nói với y về việc đi về Lăng Châu, nhưng ở trong phủ tìm một hồi lại không thấy bóng người đâu, hắn cau mày túm lại một gã sai vặt hỏi "Mạnh Sênh đâu?"
Gã sai vặt thấy Lục Khai Hoàn, có chút sợ hãi, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp "Mạnh công công, sáng sớm y đã đi ra ngoài, không biết đi đâu..."
Lục Khai Hoàn đang muốn nhấc chân đi tìm, đã thấy Mạnh Sênh xuyên qua hành lang uốn khúc, trên tay đang ôm một bao đồ vật gì đó, đi về phía bên này. Lục Khai Hoàn lập tức chạy lại, cầm lấy tay y gấp gáp hỏi "Ngươi đã đi đâu?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Phương Phi Tận
ÜbernatürlichesGiải nghĩa một chút về tên truyện Phương Phi Tận (芳菲尽) nằm trong câu thơ "人间四月芳菲尽" của bài Đại Lâm Tự Đào Hoa của nhà thơ Bạch Cư Dị 3 chữ này có ý nghĩa "Không còn thứ gì tốt nhất trên thế giới nữa, chỉ còn nỗi nhớ là kéo dài mãi mãi" cả câu ch...