Mất gần 1 tiếng để di chuyển đến quận Giang Hoài, nghe điện thoại và bàn bạc với nhau xong, 5 người bước xuống xe, mỗi người cầm 1 chiếc ô, rảo bước vào trong
Các viên cảnh sát canh chừng nhìn các cậu mà trố mắt, có lẽ việc các cậu trở thành đội đặc nhiệm trong giới cảnh sát đã biết hết
Vừa vào cổng đã có 1 viên cảnh sát đứng sẵn chờ các cậu. Anh cảnh sát trung niên nhìn các cậu vẻ mặt mừng rỡ. Các cậu lẽ phép cúi chào anh
"Các em đến rồi, anh đợi mãi, hôm nay mới nhìn thấy mấy đứa ngoài đời đấy"
"Anh nói làm bọn em ngại quá ạ"
"Anh, người báo án đâu rồi ạ?"
"Anh ta đang ngồi ở phòng nghỉ dành cho người nhà... Hừm, tâm lí của anh ta có chút không ổn, khá hoảng"
Văn Bình khẽ nhếch mép cười khẩy,dăm ba cái tâm lí với Bình là quá đơn giản rồi nhé
"Dạ được, bọn em hiểu rồi"
"Được, để anh dắt bọn em vào gặp anh ta"
Căn phòng dành cho người nhà nạn nhân ở chi cục Giang Hoài, nằm bên phía hành lang trái, bên cạnh phòng họp lớn của cục. Anh cảnh sát cùng các cậu phía sau rảo bước nhẹ qua những ánh mắt ở các phòng
Phòng được lắp kính nên bây giờ đứng bên ngoài có thể nhìn thấy bên trong là 1 người đàn ông trạc gần 40, dáng người hơi đô, trông không quá tàn. Anh ta ngồi nép mình 1 góc trên chuếc ghế lớn, ôm đầu như muốn xua tan đi những thứ hình ảnh ghê tởm mình nhìn thấy
Khắc này, Văn Bình giơ tay ngăn cản các anh bước vào
"Để 1 mình em vào thôi, anh ta đang hoảng, nhiều người sẽ không chịu được"
Văn Khang nhìn 3 người kia gật đầu, định sẽ ở ngoài và đi lấy chiếc máy ảnh anh ta đem tới báo án
Văn Bình khẽ mở cửa, bước vào, nghe tiếng động người đàn ông khẽ ngẩng đầu lên, mắt chạm phải nhan sắc điển trai có 102 của Bình, nhất thời anh ta như đứng hình bởi bị thu hút
Anh khẽ nhìn từ trên xuống dưới, âm thầm đánh giá anh ta, cùng biểu hiện để đưa ra cách xử lí
"Anh sợ lắm à? Anh gặp phải thứ gì kinh khủng lắm sao?"
Giọng nghệ trầm nhẹ vang lên trong căn phòng tĩnh mịch
Người đàn ông nhất thời khẽ run lên, nhớ lại những hình ảnh đẫm máu, kinh tởm kia, khuôn mặt bình thường lúc nãy giờ đây tái mét
"Kinh khủng, thật sự kinh khủng"
Bình thò tay vào túi quần, tìm đồ vật mình cần, nhưng lại không thấy đâu, nhất thời lúng túng, đơ đơ ngơ ngơ, mất luôn vẻ ảm đạm, lạnh lùng vừa thể hiện
"Tìm cái này à?"
"Vãi, sao mày cầm, mày lấy của tao à?"
"Đấm phát giờ, làm rơi tao nhặt được, quên trả, đứng ngoài thấy mày đơ quá nên cầm vào cho, chắc là mày đang tìm"
"Ôk cảm ơn"
Ngay khắc này
Từ trên không trung rơi xuống chiếc đồng hồ nhỏ, dây dài, lắc qua lắc lại, thu hút ánh nhìn của người đàn ông đang run rẩy như chú mèo nhỏ
![](https://img.wattpad.com/cover/319247889-288-k528781.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[drop] 𝚌𝚊𝚜𝚎𝚜
Mystery / Thriller📍drop vô thời hạn. 𝚌𝚊𝚜𝚎𝚜- Những vụ án Chào mừng đến với 𝚌𝚊𝚜𝚎𝚜!