18.2. Biến cố

225 26 6
                                    

Cảnh báo: có tình tiết bạo lực, biến thái, vô nhân tính, ai tâm lí không vững xin vui lòng cân nhắc trước khi đọc.

--------------------------------------------------------

Thanh Tuấn mệt mỏi sau một chặng đường dài, anh dùng hết sức lực còn lại, mò mẫm chạy dọc trên con đường, con đường quen thuộc mà chiều nào anh cũng cùng Dương và Hồng Nhung đi dạo. Ngay khi vừa đến cửa nhà, anh bị một vật cứng gì đó đập vào gáy, đau điếng người rồi nhanh chóng ngất đi. Điều cuối cùng mà anh có thể cảm thấy được trước khi mất đi sự tỉnh táo là cơ thể mình đang bị kéo lê trên nền đất bẩn và thấp thoáng bóng của một cô gái, hình như cô ta đang cười rất tươi thì phải?

Một làn nước mát lạnh dội thẳng vào Thanh Tuấn làm anh bừng tỉnh, ho sặc sụa vì nước tràn vào họng và mũi, anh đang bị trói vào một cái ghế gỗ và không thể cựa quậy được, dây thừng siết chặt vào cổ tay anh đau điếng, Vân Mai không để anh kịp xác định chuyện gì đang xảy ra, cô ả tát liên tục vào mặt anh, cười lên đầy sung sướng, khi đã thỏa mãn, cô ả kéo tóc Thanh Tuấn ra sau, hai mắt trợn lên nhìn anh đáng sợ, bàn tay đầy móng nhọn lướt trên yết hầu của anh.

- Chuột con bé bỏng, mày chưa chết được đâu, tao sẽ chơi với mày, sẽ vui vẻ lắm đây.

Thanh Tuấn rùng mình, anh ngọ nguậy cố tìm kiếm hình bóng quen thuộc, Dương đang bị treo lơ lửng trên trần nhà, người chị đầy máu và khuôn mặt bầm dập, nhưng chị vẫn còn sống và vẫn nở nụ cười gượng nhìn anh, bỗng bụng anh thắt lại, cơn đau từ bụng truyền đến làm anh nôn khan, một tên nào đó đã thúc mạnh đầu gối vào bụng anh, hắn dùng hết sức liên tục đấm vào mặt và bụng khiến anh đau đến chảy cả nước mắt. Vân Mai thỏa mãn châm thuốc lá, cô ả sang chảnh đứng xem màn kịch do chính mình là đạo diễn, khẽ xuýt xoa vì nội dung của nó. Khoảng 5 phút sau, tên đó có vẻ đã mệt, hắn đẩy anh đổ xuống sàn nhà ngoan ngoãn lùi về sau Vân Mai.

Cô ả ưỡn ẹo tiến đến, ghì mạnh tàn thuốc vào thái dương anh làm anh đau đớn tột độ, gào thét lên vì sự bỏng rát, khó chịu. Vân Mai vui vẻ kéo tóc anh lên khẽ vuốt ve khuôn mặt nhợt nhạt, nhẹ quết một chút máu tươi lên trán anh cho vào miệng rồi vui vẻ đứng lên.

-Ngon lành! Sớm thôi, cậu bé, phần thịt của mày sẽ nằm trên bàn tiệc của tao đấy, mày biết, tao sẽ không để mày ra đi nhẹ nhàng mà.

Nói rồi, cô ả cùng hai tên vệ sĩ đi ra ngoài, đóng cửa căn phòng hôi thối, ẩm mốc lại. Mọi cửa sổ ở đây đều bị đóng đinh không để lộ một khe hở. Thanh Tuấn cố lay cơ thể đau đớn của mình, ngước lên nhìn Dương, trông chị thật tiều tụy và yếu ớt, may thay Hồng Nhung vẫn không sao, và trông cô bé có vẻ khá thảnh thơi khi ở trong chiếc lồng kính đó nhỉ?

Nhưng giờ không phải lúc nghĩ ngợi xao nhãng nữa, anh cần phải trốn ra khỏi đây để bảo vệ mạng sống cảu mình, khẽ cựa quậy phần cổ tay đau điếng, anh cố lấy con dao tem nhỏ gọn giấu trong túi quần ra, cố gắng cứa đứt dây thừng, tay anh bị rách lỗ trỗ và đau đớn vì bị dao tem cứa vào tay do sự không linh hoạt của bản thân.

Ngay khi vừa giải thoát chính mình, anh gắng gượng ngồi dậy, phần cổ tay của anh như sắp rớt ra và đỏ tía lên, cơ thể đau đớn đầy vết tím bầm làm anh khẽ suýt xoa. Không chậm trễ anh cố đứng lên tiến về phía Dương, tay chị bị treo lên bởi một sợi xích sắt và chắc chắn rằng dao tem không thể làm gì được nó, ánh sáng của trăng đêm quá mờ ảo để Thanh Tuấn có thể tìm được một thứ gì đó giúp mình mở khóa. Anh tuyệt vọng cố gắng dùng tay không bẻ con dao tem ra thành nhiều mảnh nhỏ, máu từ tay chảy ra nhiều vô kể, rơi cả xuống sàn nhà. Dương khẽ thở dài, hai mắt chị đã mờ đi và dường như không còn nhìn thấy gì nữa nhưng chị nghe thấy tiếng động răng rắc và tiếng nức nở của Thanh Tuấn. Người chị khẽ động, cố lắc đầu để làm bản thân tỉnh táo sau nhiều ngày sống trong địa ngục.

-Cổ tay...có kim loại...sắt mỏng.

Dương ấp úng, một mắt có thể nhìn thấy Thanh Tuấn hơi sợ sệt và chần chừ rút một sợi sắt ra, thằng bé nhìn có vẻ khá hoảng loạn, phần cổ tay của chị đã hoàn toàn hoại tử vì bị những chiếc kìm sắt thanh mảnh chọc vào, đau đớn đến tột cùng, ngay khi Thanh Tuấn vừa rút thành công một sợi sắt ra, chị nhanh chóng thở phào. Không chậm trễ, Thanh Tuấn lạch cạch phá khóa đỡ chị xuống. Anh khóc không ra nước mắt khi nhìn thấy chị mình đau đớn, quằn quại như vậy. Khẽ dùng tay vuốt nhẹ những sợi tóc lòa xòa trên mặt chị xuống, anh trấn an chị và bản thân bằng cách tích cực nhất mà anh có thể làm. Rồi vội vã đứng lên tiến về phía chiếc lồng kính đang giam giữ Hồng Nhung. Bỗng cách của gỗ mở toang, một tên vệ sĩ với khuôn mặt bặm trợn bước vào làm Thanh Thanh Tuấn giật mình ngã ra đất và run sợ lùi lại cạnh Dương.

Hắn cầm một con dao lớn trên tay khiến anh sợ xanh mặt, run rẩy đứng lên, cầm lấy chiếc ghế mình vừa bị trói vào làm vật phòng thân, khuôn mặt của tên vệ sĩ khẽ vẽ nên một nụ cười kinh tởm, ngoài trời bắt đầu nổi gió và tiếng sấm sét ầm ầm đánh xuống khiến khung cảnh mà Thanh Tuấn nhìn thấy bây giờ hết sức đáng sợ. Toàn thân anh run rấy và anh đang cố gồng mình lên để kiểm soát điều đó nhưng bất thành. Anh có thể thấy được vẻ mặt tự mãn của tên vễ sĩ kia khi nhìn vào anh.

Hắn cầm lấy điện thoại, ung dung mà gọi cho Vân Mai báo hiệu rằng hắn đã phát hiện ra kẻ chạy trốn và sẽ xử lí anh ngay lập tức. Vào thời diểm hắn lơ là Thanh Tuấn dùng hết sự dũng cảm của mình chạy lại đập mạnh chiếc ghế vào lưng hắn và mong hắn đổ xuống nhưng không, chiếc ghế vỡ tan nát và hắn không si nhê gì ngoài việc bộ suit của hắn đã bị bám bụi gỗ. Thanh Tuấn run run lùi lại, miệng mấp máy không nói được gì. Lập tức hắn vứt điện thoại qua một bên điên cuồng lao đến dùng sức đấm mạnh vào mặt anh làm anh choáng váng đổ xuống, hắn lôi cổ anh lên, hai mắt hắn đỏ lòm, cáu giận nhìn anh. Đôi tay hắn khẽ lướt một vòng quanh cơ thể nuột nà. Mọi hành động mạnh bạo làm anh đau đớn đến muốn khóc, hai chân anh quẫy đạp và tay thì liên tục đấm vào vai hắn trong khi bị hắn bịt miệng. Nước mắt anh chảy dài trên má và cố hết sức chống cự, Dương cố gào lên nhưng thực sự chị không thể làm gì cả ngoài việc đó, cơ thể của cô đã quá mệt mỏi và đau đớn khiến việc di chuyển đối với chị bây giờ là bất khả thi, chị chỉ biết bất lực nhìn em trai mình bị hãm hiếp.

-Mày đúng là ngon đó, đợi mày làm ông vui vẻ rồi ông sẽ cho mày chết nhẹ nhàng nghe cưng.

Hắn kéo quần anh xuống, mặc kệ anh giẫy giụa và ú ớ khóc lóc. Không lẽ, cuộc đời của anh cứ như vậy mà kết thúc?

Chuyển Ver - RhymTee | Bệnh Cuồng Anh Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ