Minh Huy mệt mỏi mở mắt, hai mắt anh cay xè đau nhói và mờ mịt khiến anh không thể nhận thức được gì cho đến khi một cơn đau quặn từ bụng truyền đến làm anh nhanh chóng bật dậy và bắt đầu nôn mửa- chỉ có nước, bùn và cát, chúng làm bụng anh sôi lên như thể muốn thiêu đốt tất cả, Minh Huy kiệt sức, anh mệt mỏi nằm bệt ra nền đất bẩn, mặc kệ mùi chua lòm từ bãi nôn của mình bốc lên nồng nặc, hai tay của anh nhăn nheo và bợt nhạt do ngâm nước quá lâu, cơ thể cũng suy nhược ít nhiều, nếu biết trước mình sẽ rơi vào hoàn cảnh này thì anh chắc chắn đã ăn thật no ở nhà hàng của quý cô chết tiệt kia rồi.
Trời đã dần tối, sương mù bắt đầu xuống và không khí bắt đầu lạnh hơn như thúc giục Minh Huy ngồi dậy và tìm một nơi tốt hơn là một bãi đất bẩn. Quần áo của anh đã dính đầy đất cát và ướt sũng làm anh lạnh đến nỗi sắp ngất đi nhưng may mắn làm sao, khi người dân ở đây thường căng dây phơi quần áo ở ngoài.
Ngay khi chọn được cho mình một bộ đồ vừa vặn, Minh Huy nhanh chóng chạy đi tìm một nơi để thay đồ và bắt đầu nhận ra cơ thể của anh tồi tệ đến mức nào, xương bả vai trái của anh tím bầm lên và có dấu hiệu rạn, khóe miệng và lông mày cũng bị rách không nhỏ, bắp chân đỏ ửng tím bầm lên và vẫn rỉ máu ở đầu gối. Khẽ thở dài, anh cố chấp mặc choàng bộ quần áo ra ngoài và dùng hết sức bước đi tìm sự giúp đỡ ở một căn nhà nào đó.
~~~
- Đây là lần đầu tiên em đi máy bay đó.
Hồng Nhung xoa xoa hai tay vào nhau đầy lo lắng và hồi hộp, em nhìn sang Dương và cười một cách đầy gượng gạo, em đang run. Dương nhận ra điều đó, chắc chắn chẳng ai có thể thoải mái khi biết mình sắp chết cả, kể cả cô cũng vậy nhưng cô vẫn cầm lấy tay em khẽ đặt lên đó một nụ hôn và cười đầy ngọt ngào với em.
- Đừng sợ, chị ở đây.
Hồng Nhung cười phá lên đầy vui vẻ, em vươn lên ôm lấy cổ cô khẽ thì thầm vào tai cô từng lời thủ thỉ ngọt ngào, Dương tròn mắt, cô khẽ cười rồi cũng ôm chặt lấy em.
- Dù kiếp sau thì chị vẫn phải bảo vệ em đấy.
Bánh xe bắt đầu lăn trên đường băng, qua khung cửa kính dày đặc ngập tràn ánh nắng có thể thấy hai người đang trao nhau một nụ hôn thật nồng cháy, họ nắm chặt tay nhau không rời và cùng nhau ra đi thật hạnh phúc.
Khói từ lò thiêu bốc lên ngào ngạt cả một vùng trời, không biết là do khói hay do mưa làm bầu trời trở nên xám xịt y như tâm trạng của Thanh Tuấn lúc này. Anh cầm chắc hũ đựng tro của Hồng Nhung và Dương trong tay, thậm chí không nỡ thả nó xuống dòng sông bên cạnh, Thanh Tuấn không chảy nổi một giọt nước mắt, anh không còn sức mà khóc nữa, suốt một tuần nay anh đã khóc quá nhiều rồi, hai tay anh run lên, lấy một nắm tro bỏ vào túi quần như muốn giữ lại chút gì đó của hai người anh yêu thương nhất rồi khóc nghẹn mà đổ hết tất cả trong hũ xuống sông. Hoàng Khoa đưa ô cho Trung Đan rồi tiến lại dìu Thanh Tuấn ngồi xuống, khẽ lấy một chiếc ô khác mà che cho anh. Trung Đan đã tỉnh lại từ ba ngày trước và gần như phát điên lên với bác sĩ sau khi nghe những đánh giá sơ lược của ông về tình trạng hiện tại, có một vấn đề đã xảy ra với chân của nó và nó có thể sẽ không thể đi được trong một thời gian dài hoặc vĩnh viễn không thể đi được, nếu cuộc phẫu thuật không thành công. Không biết tại sao nhưng điều đó đã làm Trung Đan dần dần xa lành Hoàng Khoa và thậm chí còn luôn tìm cách tránh mặt cậu.
BẠN ĐANG ĐỌC
Chuyển Ver - RhymTee | Bệnh Cuồng Anh
FanfictionCouple chính: Rhymastic × JustaTee (Vũ Đức Thiện × Nguyễn Thanh Tuấn). Warning: bad words, ooc, 18+, bạo lực, có tình tiết máu me, nhân vật mắc bệnh về tâm lí. Chuyển ver đã được sự cho phép của tác giả @kimnamjin48 Link truyện gốc: https://www.watt...