Ngoại truyện (1): Nhầm phòng

2K 210 23
                                    

Bible vừa hoàn thành ngày thực hành tại một xưởng cơ khí ở ngoại thành, trời đã ngả hẳn về đêm muộn. Hắn nhét bộ đồ bảo hộ kỹ thuật vào trong túi xách du lịch sau lưng, thở ra một hơi dài lười biếng. Những ánh sáng phát ra từ máy hàn khi nãy đang làm đôi mắt Bible hơi xon xót, cơn buồn ngủ cùng mệt mỏi cũng thuận thế mà làm cho tâm trí trở nên rã rời. Nơi này cách nhà không xa lắm, thế nhưng hắn lại không muốn về nhà.

Bởi vì ngày mai được gặp người kia rồi.

Bạn học cũng lục tục ra về. Bible đi tới chiếc xe của mình đang dựng ngoài bãi gửi gần như trống hoác, điện thoại hắn chắc là lúc này mới bắt được sóng, rung lên vài lần. Là tin nhắn của Aiyuu. Cô nàng gửi cho hắn một tin nhắn rất dài cách đây chỉ hơn mười phút, hiển nhiên là vẫn còn chưa ngủ.

Em đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện của chúng ta, và cả những kỉ niệm vẫn còn đang ở sâu trong đáy lòng. Thế giới này luôn luôn thay đổi, thật tiếc là cả Bible và em đều không còn có thể cùng nhau chờ đợi cuộc sống như chúng ta từng vẽ ra nữa. Em mừng là anh đã thành thật, và mừng là chúng ta vẫn còn có thể làm bạn. Những năm tháng chúng ta cùng nhau đi trên một con đường vốn rất đẹp, nhưng em càng mong trên con đường riêng sau này, cả Bible và em đều sẽ đủ may mắn để chạm tới một con đường đẹp hơn nữa.

Một lần cuối thôi, em vẫn yêu anh. Thế nhưng em sẽ không để mình trầm luân quá lâu trong mối tình đã dừng lại này, vậy nên chúng ta hãy cứ coi nhau như những người bạn bình thường thôi nhé.

Ngón tay hắn tần ngần trên bàn phím ảo mất một lúc lâu, thế rồi lại cũng không biết nói gì. Cảm giác này tệ quá, tệ hơn tất thảy những gì Bible từng tưởng tượng ra trong đầu. Từng câu từng chữ từ phía Aiyuu tràn ngập thất vọng và không nỡ, thế nhưng bản năng của một người luôn kiêu ngạo lại không thể làm cho nàng hạ mình níu kéo thêm nữa.

Thật lòng rất xin lỗi em, Aiyuu. Nếu sau này có bất kỳ chuyện gì cần giúp đỡ, đừng ngại tìm đến anh.

Chiếc xe phân khối lớn lướt đi trong gió đêm. Hắn cố để mình không còn nghĩ đến cảm giác tồi tệ kia thêm, đi thẳng tới khách sạn nơi đoàn phim đang ở. Giờ này mọi người đều đã về phòng, ánh đèn dưới sảnh chỉ còn hơi leo lét. Lễ tân đưa cho Bible một tấm thẻ phòng ghi số 705, nằm ngay ở phần nhà nhìn ra ngã tư lớn tấp nập gần đó. Thang kính lúc này chầm chậm đưa hắn lên phòng.

Cạch.

Cửa phòng còn chưa kịp nhận khóa đã đột ngột bật mở. Bible vội vã nhìn lên bảng phòng, là 704.

Một mùi phấn thơm nhàn nhạt bay ra từ bên trong, hắn ngay lập tức nhận ra chủ nhân của căn phòng này. Không có tiếng nói, chẳng lẽ là ngủ rồi?

"Build?", Bible khe khẽ gọi, thế nhưng chẳng có ai đáp lại. Trong phòng chỉ đang bật một nửa số đèn hiện có, màu vàng dịu dàng chiếu xuống không gian ấm áp. Build nằm trên chiếc ghế bành nho nhỏ, đôi chân thon dài co quắp trong diện tích bé xíu, hai mắt nhắm nghiền. Hắn đứng đó, nheo nheo mắt. Người kia còn mặc nguyên bộ đồ vệ sĩ và áo sơmi trắng, trên mặt hình như vẫn chưa kịp tẩy trang thì đã ngủ mất rồi.

Hắn ngần ngừ vài giây, sau đó nhẹ nhàng tiến vào phòng. Mùi phấn thơm nồng nàn chạy vào khoang mũi, ở giữa đêm khuya thanh vắng lại càng rõ ràng hơn. Thế rồi chẳng mất thêm nhiều thời gian, hắn giờ đã đứng sát cạnh người kia vẫn đang vô tư chìm trong giấc ngủ. Bible nhấc tay lên một chút để chạm vào mái tóc mềm mại của anh, trong lòng cũng yên ả hơn vài phần. Đôi môi của Build lúc này lại ửng đỏ, ngũ quan thanh tú như đang tỏa ra chút bụi sáng lấp lánh. Bible thấy lòng mình dao động mãnh liệt, ngẩn ngơ ngắm nhìn khuôn mặt ngay dưới tầm mắt.

|BibleBuild| Cổ tích dưới ánh đèn.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ