CHAP 24: BỊ THỊT RỒI!??

1.4K 52 0
                                    

Kỳ Duyên sau lần này nhất định là bị dọa một trận, không dám quấy rầy giấc ngủ của chị, nhìn sắc mặt Minh Triệu hồng hào trở lại mới thở phào một cái, ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh, chỉ là muốn ôm chị đi ngủ thôi, tuyệt đối không có ý đồ nào khác. Minh Triệu một đêm này có thể an giấc rồi. Kỳ Duyên sau này nhất định sẽ không dám làm càn nữa.

Sáng sớm, Minh Triệu nghe tiếng điện thoại mà tỉnh dậy, nhìn chằm chằm điện thoại, gọi hay không gọi, suy nghĩ nửa ngày thì điện thoại cũng tắt, chị quay sang nhìn cô, phát hiện người nào đó vẫn còn ngủ, len lén kéo chăn sang một bên muốn xuống giường.

Minh Triệu xỏ dép xong lại quay sang nhìn, cẩn thận đi vào phòng tắm. Kỳ Duyên với lấy điện thoại, tắt nguồn, nghe tiếng nước chảy mãi không thôi, bắt đầu thấy lo, một mạch đi lại chỗ phòng tắm.

"Triệu, mở cửa." Minh Triệu ngồi xổm nhặt mấy mảnh gương, nghe tiếng đập cửa của người nào đó, loay hoay, quay lại nhìn đống gương vỡ còn chưa nhặt được hết, chần chừ.

Minh Triệu ở bên trong không chịu mở, làm cho người bên ngoài lại càng lo, Kỳ Duyên lục tung chùm chìa khóa, cuối cùng cũng thấy chìa khóa nhà tắm, uống công cô ở bên ngoài lo cô bị làm sao kết quả vừa mở cửa thì nhìn thấy chị đứng tần ngần ở cửa, ánh mắt nhìn cô khác lạ. "Đưa tay đây!"

Kỳ Duyên nhìn hai tay Minh Triệu để phía sau nghi ngờ. Minh Triệu lắc lắc, lùi lại chỗ góc. Ngày hôm qua rõ ràng là chưa có dọn qua thế nhưng bây giờ lại không hề có lấy một mảnh vỡ, lại chỉ có Minh Triệu đi vào. Sọt rác thế lại đầy mảnh gương, hóa ra nãy giờ ở trong này để dọn sao?

"Đưa đây!" Kỳ Duyên đưa tay muốn kéo chị, Minh Triệu lại lùi, loay hoay một hồi cũng bị cô tóm lấy, tay run run cẩn thận nhìn phản ứng của cô, Kỳ Duyên lầm lì không nói gì, đem ngón tay chị nhúng vào nước lạnh, đợi một lát mới lau khô tay chị, kéo ra ngoài.

Minh Triệu nhìn cô, loạng choạng cố bước nhanh hơn để đuổi kịp người phía trước, cổ tay vẫn bị cô túm lấy, vừa đau vừa sợ nhưng không dám nói. Kỳ Duyên với trong ngăn tủ ra miếng dán cá nhân, đợi dán xong cẩn thận lại quay vào nhà tắm, Minh Triệu thở phào một cái nhìn cô xách cái túi toàn mảnh vỡ đi ra ngoài thì cố nhoài người để nhìn theo, xem xem cô có bị chảy máu giống như chị không.

Minh Triệu lục lọi tủ đồ một hồi, lại trở về giường nhìn chăm chăm vào mấy ngón tay của cô. Kỳ Duyên thấy lạ, cúi xuống nhìn mới nhận ra, vết thương cũng đã khô từ bao giờ, hôm qua rối quá không kịp băng nó lại, chẳng trách nãy giờ có cô ngốc nào đó cứ nhìn cô chằm chằm.

"Muốn ăn chưa?"

Minh Triệu ngồi một lúc lâu, nước mắt tự dưng chảy xuống, muốn nói có thể đi gặp bà không? Hôm qua dì đã hứa như thế rồi, thế nhưng lại không có cách nào mở miệng hoặc là lâu quá không nói chuyện, cho nên cũng quên mất rồi hoặc là sợ dì sẽ nổi giận, cho nên không dám nói gì. Minh Triệu càng khóc lại càng làm cho cô luống cuống, vuốt vuốt lại mái tóc của chị, vụng về mà dỗ dành. "Lại khóc, tôi cũng không có đuổi chị đi!"

Lần đầu tiên, một kẻ cao lớn như Kỳ Duyên lại có bộ dạng trẻ con như thế, gục đầu vào hõm vai chị, một tay ôm lấy eo Minh Triệu, một tay giữ lấy cổ người nào đó, ngọ nguậy như đứa trẻ làm nũng, ở bên tai chị thủ thỉ hai tiếng. "Xin lỗi!"

[TRIỆU DUYÊN] BÉ NHÀ TÔI Á ?? BÉ ẤY NGỐC LẮM !!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ