Lê Quánh Dao đâu đó đều đã xong, cô thay bộ vest do Lục Viêm chuẩn bị đứng trước gương, dáng người phản chiếu trong gương quả thực cùng bộ đồ kia phù hợp một cách hoàn hảo, giống như được đo may đặt làm riêng, chất liệu vải mềm mại thoáng mát, sử dụng phương pháp may giấu chỉ, toát ra khí chất cao cấp, dáng váy chữ A cũng không quá ngắn, dán sát vào thân người cô, giống như nửa khoe nửa giấu đi đường cong thướt tha uyển chuyển.
Cô phát hiện đồ dùng trong nhà vệ sinh đều thay mới một lượt, người đàn ông này rất tinh tế, sợ cô sẽ ngại tiếp xúc dùng chung đồ với mình, nhưng chưa từng chê bai gần gũi với cô, khẩu trang mà cô đeo qua anh cũng có thể đeo lại một lần, cháo mà cô ăn thừa, anh cũng không ngần ngại ăn phần còn thừa đó rất ngon miệng...
Nghĩ đến đây, khuôn mặt trong gương bỗng chốc ửng đỏ giống như được đánh má hồng.
Cô điều chỉnh nhịp thở, cố trở về dáng vẻ chuyên nghiệp của mình, lúc đưa tay lên vuốt lại tóc, cô sực nhớ ra dây buộc tóc... tối qua đã đưa cho Lục Viêm, Lê Quánh Dao chải nhẹ mép tóc không để bị bung ra khỏi vành tai, chỉnh tề không chút cẩu thả.
Lê Quánh Dao không trang điểm, hơn nữa cũng chẳng có sẵn đồ trang điểm ở đây, cô gật đầu cảm thấy bản thân đã chỉnh chu từ đầu đến chân, giống như ánh mắt long lanh của cô tràn ngập khí khái hào hùng, chân bước vững vàng đi xuống tầng.
Cô chỉ thiếu một bước nữa đã đặt chân hoàn toàn tới tầng một, nhưng Lê Quánh Dao thất thần nhìn người đàn ông một hồi lâu, càng lúc càng mơ hồ.
Người đàn ông đang mặc một bộ âu phục cao cấp, dáng người cao thẳng, khoác thêm một cái áo khoác dài màu đen bên ngoài đang ngồi ở bàn trà phòng khách đợi cô.
Người đàn ông vai rộng chân dài, sống lưng thẳng tắp và đường cong lưu loát của cẳng chân kết hợp với quần áo càng tăng thêm sức hút, ẩn ẩn dưới lớp vải mềm mại phập phồng tầng tầng cơ bắp săn chắc vạm vỡ, cứ nghĩ sẽ không thể hòa hợp với âu phục nhưng hoàn toàn ngược lại...
Khí thế giống như xuyên qua không gian vào mắt người nhìn, khiến cho những thứ xung quanh anh trở thành vô hình, khuôn mặt người đàn ông thực sự rất đẹp, phủ lên người một mảng bình tĩnh yên ắng dụ hoặc, cảm giác xa cách nhưng lại lôi cuốn một cách kỳ lạ, khiến người ta không nhịn được muốn tiến lại gần, nhưng khi đến gần lại chẳng dám đối diện.
Lê Quánh Dao hơi cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn là không muốn phí thời gian, lấy hết can đảm bước đến, vén góc váy ngồi vào bàn.
Ở phía đối diện vang lên giọng nói lãm đạm nhàn nhạt lại ẩn chứa sự dịu dàng ôn nhu hiếm thấy, ánh mắt người đàn ông sâu kín luôn dõi theo cô, mở hộp bánh xếp đặt tới trước mặt cô.
"Em thích bánh xếp?"
Lê Quánh Dao trong miệng nói 'cảm ơn', người đàn ông lại đưa tới tay cô một đôi đũa đã được lau sạch, cô chậm rãi trả lời câu hỏi vừa rồi.
"Cả nhà tôi đều thích bánh xếp, khi nhỏ ở quê, ngày cuối tuần cả nhà sẽ ngồi cùng nhau xếp bánh, rất vui!"
Ánh mắt Lê Quánh Dao hơi ngước lên nhìn anh, lại nhìn xem thử món hành nướng của đối phương...
BẠN ĐANG ĐỌC
Lời hồi đáp mối tình đơn phương
Hành độngVăn án: Lê Quánh Dao là một nhà báo chuyên mảng thể thao của một tòa soạn nổi tiếng, nếu người khác làm việc thì tiền, vì mưu sinh, vì đam mê, vì sở thích, thì cô làm việc vì mối tình đơn phương 10 năm, cùng lời thổ lộ chưa được hồi đáp, chỉ để có t...