31: Can đảm nhìn người mình yêu hạnh phúc?

1 1 0
                                    


Sau khi hai người bình tĩnh một chút, Lê Quánh Dao vừa ăn đồ ăn do mẹ mang từ Chiết Giang lên, vừa hỏi.

"Sao mẹ lên gặp con mà không nói gì vậy?

Lê mẹ cốc đầu cô một cái vang lên một tiếng 'tạch' khiến cô ú ớ đến ngây người, khuôn miệng nhỏ vẫn không ngừng nhai thức ăn vì đói.

"Con còn dám hỏi! Là ai đã tắt điện thoại không liên lạc cũng không đi làm vậy hả? Mẹ gọi đến tòa soạn thì mọi người nói con đã xin nghỉ phép vài ngày trước, con cũng thật là, không nói tiếng nào, đồng nghiệp của con cũng không biết con đang ở đâu, làm mẹ lo lắng đến mức phải đi tìm con!"

Lê mẹ thở dài một hơi như trút xuống tảng đá nè nặng trong lòng.

"Mẹ không nói cho ba con biết, nếu không ông ấy sốt ruột nhất định sẽ theo mẹ lên tới đây! Ba mẹ ở nhà đều rất lo lắng cho con!"

Lê Quánh Dao mím môi, đôi mắt ngập ngước long lanh nhìn bà, giọng nói nhẹ nhàng làm nũng.

"Mẹ, con sai rồi, con không nên để mọi người lo lắng!"

Lê mẹ ôn nhu vuốt tóc cô, bà là chỗ dựa tinh thần cho cô, Lê Quánh Dao vẫn chỉ là đứa con gái bé bỏng trong mắt bà mà thôi, dù thời gian có thay đổi như thế nào đi nữa.

"Dao Dao, nói mẹ nghe, đã xảy ra chuyện gì?"

Lê Quánh Dao biết không thể qua lọt ánh mắt của mẹ mình, chân thật kể lại, chuyện xấu hổ mà cô từng làm trong lúc say rượu.

Lê mẹ biến đổi sắc mặt từ tím tái, hồng hào rồi lại chuyển sang xám xịt, bà nghiêm túc hỏi lại.

"Thật sự là không có sau đó? Hai đứa chỉ ngủ thôi không động tay động chân gì có đúng không?"

Lê Quánh Dao kiên quyết gật đầu khẳng định.

"Thật mà mẹ, con gái mẹ là người như thế nào chứ, Lục Viêm cậu ấy cũng là người đàng hoàng"

"Người đàng hoàng nào mà chưa xác định mối quan hệ nghiêm túc với người ta đã hôn rồi ôm ngủ cả đêm vậy hả?"

Lê Quánh Dao liền sửng sốt, mặt đỏ như gấc, rũ mi mắt nhìn vào đầu ngón tay mình, thành thật thú nhận.

"Là con đã tấn công cậu ấy trước mà mẹ..."

Lê mẹ cắn răng không nỡ đánh cô, tay bà bấu vào ga giường, tức đến mức không nói nên lời.

Con gái ngốc nếu đã tấn công thì phải làm đến nơi đến chốn, sản xuất ra một đứa cháu ngoại mũm mĩm đáng yêu nữa chứ, đúng là tức muốn chết mà!!!

Nếu Lê Quánh Dao có thể đọc được suy nghĩ của mẹ, hẳn cô sẽ sốc lắm.

Lê Quánh Dao ngây thơ lãng tránh ánh mắt, cô biết người làm sai là mình, hiện tại bỏ trốn không dám đối diện với hiện thực cũng là mình, cô thành thật nói hết tâm tư suy nghĩ của mình cho mẹ biết, bà sinh cô ra, sao có thể không hiểu cô.

"Con cứ chần chừ mãi thì chuyện chẳng đâu đến đâu cả! Tại sao con không trực tiếp hỏi thằng bé, biết đâu, thằng bé trùng hợp cũng có ý với con?!"

Lời hồi đáp mối tình đơn phươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ