62: Tôi không thích nhà báo, đặc biệt không thích cô

1 0 0
                                    




Người đàn ông nhẹ nhàng tháo đai an toàn, cởi mũ bảo hiểm ra cho cô, Lê Quánh Dao nhỏ giọng kêu lên một tiếng, đôi mắt to tròn lấp lánh như biết phát sáng.

"Lục Viêm, thần kỳ thật!"

Anh chăm chú nhìn ngắm khuôn mặt thích thú của cô cười một cái.

"Thích không?"

Lê Quánh Dao không nghĩ nhiều, liền gật đầu mấy cái.

"Thích lắm!"

"Thích tôi không?"

Lê Quánh Dao lập tức thu hồi ánh mắt, nụ cười trên môi tắt lịm, cô hoàn toàn ngơ ngác rồi, người đàn ông này... trong đầu nghĩ cái gì mà đột ngột đặt câu hỏi như vậy, khiến cô trở tay không kịp.

Không cho phép ánh mắt của cô có cơ hội lẫn trốn, hai tay người đàn ông nâng gương mặt của cô lên, trực tiếp đối diện, toàn bộ tâm tư cả hai đều dồn lên người đối phương, nhịp tim Lê Quánh Dao đánh mạnh đến mức Lục Viêm ở khoảng cách đó cũng có thể nghe rõ.

"Em không được phép trốn, có thích tôi không?"

Lê Quánh Dao không biết vừa rồi là do cảm giác phấn khích khiến cả người cô nóng lên, hay bản thân phát sốt, nhiệt độ cơ thể đã cao đến mức khiến cả người cô phiếm hồng, môi mím chặt không còn chút cảm giác tỉnh táo nào nữa.

Sau vài phút không thấy Lê Quánh Dao có phản ứng, mấy anh em bên trong cũng bắt đầu sốt ruột, căng thẳng đưa mắt dõi theo cặp đôi một nam một nữ, thì thầm bàn tán.

"ĐM, chị dâu mà từ chối một cái thì chúng ta khóc lớn chạy ra à?"

"Có người phụ nữ nào có thể từ chối sức hấp dẫn của lão đại nhà chúng ta à? Không có khả năng!"

"Không phải chị dâu vẫn đang suy nghĩ đấy chứ? Nói không chừng thật sự Viêm ca trong mắt chị dâu còn chưa tính là cái lốp dự phòng nữa!"

"Mẹ nó, miệng chó xui xẻo!"

Lê Quánh Dao vẫn còn ngẩn người, không nói chuyện, toàn thân như bị đóng đinh dưới đất.

Người đàn ông thật ra cũng chẳng khác gì cô, ngoài mặt không thể hiện, nhưng thật ra trong lòng cũng căng thẳng đến mức không kiểm soát được sức mạnh của bàn tay, ghì chặt chiếc cằm thon nhỏ của cô đến mức ửng ửng đỏ.

Anh hơi bối rối, lo lắng buông tay.

"Xin lỗi, em đau không?"

Lê Quánh Dao gật đầu rồi lại lắc đầu, không rõ cô đang làm cái gì, nhịn một lúc sóng yên biển lặng, cô nhớ tới lời dặn dò của Khiết Mẫn Chi... tôn nghiêm, người ta tỏ tình không được đồng ý vội, phải giả vờ suy nghĩ!"

Nhưng mà cô không thể suy nghĩ gì được nữa rồi...

Lê Quánh Dao mỉm cười, trong trẻo, vừa mở miệng nói...

"Lục Viêm tôi thích..."

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên xuất hiện chen ngang lời cô đang nói.

Lê Quánh Dao hồi phục tinh thần lại, nhận ra tiếng chuông là của mình nhưng vang lên từ trên người anh, là vì di động của mình cô đưa anh giữ.

Lời hồi đáp mối tình đơn phươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ