Ngoại truyện: Thích Nghi

466 59 14
                                    

Ganyu dậy sớm, cô vẫn luôn dậy sớm mỗi ngày nhưng hôm nay lại đặc biệt hơn, cứ vào ngày này mỗi năm (có một vài ngày khác cũng thế) cơ thể Ganyu sẽ tự động phản ứng và đánh thức cô sớm hơn bình thường.

Bộ não cũng sẽ nhắc nhở cô một cách cực kỳ rõ ràng về ý nghĩa của những ngày như hôm nay, điều này đến gần như là một loại chân lý, một sự nhận thức như khi nhận ra mình đang tự động thở vậy.

Ganyu bước chân xuống giường, không khí buổi sớm mùa thu se lạnh, mọi đồ vật trong nhà đều lạnh đặc biệt là kim loại và đồ sành sứ. Ganyu không đi tất nên lòng bàn chân trần trực tiếp cảm nhận được sàn nhà lạnh ngắt, nhưng không sao, cô đã quen với điều này rồi.

Nhưng mà sự "miễn dịch" này có chút đau lòng, một số người chịu được vì họ thường xuyên tiếp xúc với chúng, do tính chất công việc hay tương tự, Ganyu thì không, cô quen vì cô đã tồn tại quá lâu rồi.

"Quen thuộc" cũng không thấy đúng lắm, phải là "thích nghi" thì hơn. Ganyu đã thích nghi với cuộc sống này từ rất lâu rồi, 4000 năm hoặc hơn.

Ngôi nhà cô ở khá cũ kỹ, vài tấm ván gỗ kêu ken két khi giẫm lên, cửa phòng tắm bằng gỗ cũng thế, bản lề rỉ sét phát ra âm thanh khó nghe khi mở cửa. Ganyu chú ý đến một ổ mối nhỏ trên góc phòng, cô sẽ cần một cái ghế để có thể với tới và xử lý nó.

Gương trong phòng phản chiếu lại hình ảnh của Ganyu, hai vết xám xám dưới mắt cô đang dần rõ màu hơn, dạo gần đây Ganyu tăng ca khá nhiều.

Vòi nước chảy ra dòng nước lạnh cóng vào bồn rửa, phòng tắm và nhà bếp là hai nơi hiện đại nhất trong ngôi nhà này. Ganyu hứng lấy nước lạnh vào hai lòng bàn tay ghép lại, úp mặt vào đấy và để cái lạnh này làm thần kinh tỉnh táo. Vì hôm nay là một ngày đặc biệt, cô phải tỉnh táo, có lẽ vậy.

Rời khỏi phòng tắm, Ganyu vào bếp mở tủ lạnh, tiền điện mỗi tháng chủ yếu đến từ thứ này, chúng tiện dụng trong việc bảo quản thực phẩm. Trước đây Ganyu không cần lo về điều này, cô luôn có thể ghé qua Vạn Dân Đường mọi lúc, nhưng không phải bây giờ. Ganyu không thực sự thích người lạ, vào lúc này là vậy, cô vẫn đang thích nghi.

Có vẻ ngược đời.

Vẫn còn một ít rau củ trong đây và chúng có vẻ vẫn còn tốt, có thể làm nhanh một đĩa gỏi. Rót một cốc nước từ vòi rồi đặt nó lên bàn cùng chiếc đĩa đầy rau, Ganyu trở lại phòng lấy tài liệu mà cô đã mang về, phần cần làm đã được làm xong vào tối qua nhưng để đảm bảo Ganyu vẫn sẽ xem lại từng câu chữ mình đã đánh ra, máy tính thật sự tiết kiệm nhiều thời gian và tăng năng suất công việc.

Mọi chuyện dạo này tiến triển rất tốt, cuộc họp đầu tuần cũng không có phàn nàn gì và Thiên Quyền trông thực sự vui, nhưng chưa hài lòng, tất nhiên, tham vọng ấy là không thể lấp đầy. Dù bao nhiêu lâu thì Thiên Quyền vẫn đầy tham vọng.

Ganyu trở lại phòng mình một lần nữa khi đã cho đĩa và cốc vào bồn rửa, chúng sẽ được xử lý sau. Cô mở tủ gỗ, lấy ra bộ trang phục sẽ mặc cho hôm nay, bên cạnh trang phục bó sát đen xanh.

Lần nữa trở lại phòng tắm, Ganyu quyết định bỏ qua vòi nước nóng, như mọi năm.

Rời khỏi nhà và khóa cửa lại, mỗi lần như thế Ganyu đều cảm thấy khá thừa thãi, ở một nơi hẻo lánh và ngôi nhà thì trông cũ kỹ thế này sẽ có ai khác lẻn vào chứ. Nhưng cẩn trọng thì vẫn hơn, ký ức là tài sản quý giá nhất.

[Ganqing] Rồi Chúng Ta Sẽ Gặp Lại NhauNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ