Chương 22: Em đã đến tuổi ấy ấy được rồi

14.6K 910 98
                                    

Yến Trình ngủ một giấc như mấy năm, đầu óc mơ màng lờ đờ, không có sức cong ngón tay lên.

Cổ họng cậu khô khốc, đôi môi đau nhói, như là bị thứ gì đó cắn. Cậu nỗ lực nâng người dậy, lại dán cổ xuống gối, mắt hoa lên.

Yến Trình nhắm mắt lại, chờ đợi cơn choáng váng qua đi. Lúc mở mắt, khóe mắt cậu hơi ướt át, lại rơi lệ.

Ký ức trước khi ngủ tràn đầy đầu theo sự trở lại của thể lực. Yến Trình nhớ đến lần cuối cùng nhìn Tiêu Tấn, bất giác rụt cổ lại, chờ đợi trận rung động mạnh mẽ này trôi đi.

Cửa bị đẩy ra.

"Dậy rồi à?"

Tiêu Tấn rót cốc nước, dìu Yến Trình dậy chầm chậm cho cậu uống.

Nước pha mật ong trượt vào cuống họng làm cho cậu theo bản năng uống càng nhiều, uống đến tận đáy cốc, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ mu bàn tay Tiêu Tấn.

Tiêu Tấn lại rót một cốc nữa, Yến Trình mở miệng: "Muốn thêm mật ong nữa."

Cổ họng cậu hơi đau, mà không đến nỗi khàn không ra tiếng.

Cậu vẫn hơi nóng, người không sốt, chỉ là hậu quả sau khi pheromone tỏa tràn lan.

Bởi vì chỗ gáy quá đau nên cả chỗ tuyến thể đỏ chót, cậu không dán băng dính.

Tiêu Tấn rót thêm mật ong vào trong nước, kề bên miệng Yến Trình nhìn cậu uống.

Yến Trình uống hết, phát hiện trời bên ngoài lại tối, hỏi: "Em... Ngủ bao lâu ạ?"

Tiêu Tấn: "Hai ngày."

Yến Trình a một tiếng: "Bây giờ thế nào rồi?"

Cậu ngồi dậy mà rất mệt, lại nằm xuống, đôi mắt ướt át long lanh nước dính vào mặt Tiêu Tấn không chớp.

Yến Trình khô cằn mở miệng: "Gáy em vẫn đau."

Thật ra cậu chỉ muốn làm nũng xíu thôi.

Tiêu Tấn: "..."

Không hiểu sao hắn không muốn nhớ lại hình ảnh mình đè Yến Trình xuống cắn.

Lúc đó Tiêu Tấn hoàn toàn làm bằng bản năng, mất khống chế, đầu toàn là ý nghĩ chiếm lấy cậu.

Tiêu Tấn dời mắt đi: "Em nghỉ ngơi trước đi."

Yến Trình hừ hừ, gia chủ nhà họ Tiêu cắn người ta còn không thừa nhận!

Cậu nói: "Vâng."

Rõ ràng cậu vẫn chưa lại sức, mắt lại sáng như sao. Tiêu Tấn bảo cậu nghỉ ngơi, cậu cũng mở to mắt nghỉ ngơi.

Tiêu Tấn: "..."

Nào có ai mở mắt ngủ bao giờ.

Yến Trình cười híp mắt mở miệng: "Hôm qua ngủ lâu quá, giờ em không buồn ngủ chút nào."

Cậu lại hỏi: "Lúc đó chúng ta làm thế nào thế?"

Cậu cứ cảm thấy gáy rất lạ, lại hỏi: "Anh không đánh dấu em hả?"

"Tại sao không đánh dấu em thế?"

"Lẽ nào bởi vì em hôn mê ấy hả?"

"Tiêu Tấn, sao anh không nói gì?"

[ABO|EDIT] Omega gả vào nhà giàu - Vô Biên KháchNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ