~~~
Kiều Ninh ở trong phòng ngủ lăn lộn cọ xát một hồi, cuối cùng cô vẫn không có dũng khí ra cửa gặp Thẩm Tuấn.
Việc vừa xảy ra quá kích thích, khiến cô đây độc thân từ trong bụng mẹ đến hai mươi lăm cái xuân xanh, suýt bị phá vỡ tuyến phòng thủ, giờ đây chỉ cần thấy Thẩm Tuấn, là cô lại nghĩ đến những hình ảnh nóng bỏng kia, hô hấp rối loạn.
Nhưng mà, hai người sống chung dưới một mái nhà, không thể trốn tránh anh mãi được, hơn nữa việc kết hôn giả, cô cần phải giải thích rõ ràng với anh.
Kiều Ninh nghĩ tới nghĩ lui, quyết định lén đi xem tâm trạng Thẩm Tuấn như nào đã, cô đặt chân xuống giường, vừa ngước mắt lên đã thấy Thẩm Tuấn đang khoanh tay trước ngực, dựa người vào khung cửa, khóe miệng cong cong mỉm cười nhìn cô.
Xoạch, mặt Kiều Ninh chợt nóng như lửa đốt.
Anh đứng nhìn cô bao lâu rồi? Có phải cô che mặt duỗi thân, dùng chân kẹp chăn lăn trên giường đều bị anh thấy hết?
Nếu không sao anh cười như thế... Dâm đãng? Đáng khinh?!!!
"Anh... Anh cười cái gì mà cười???" Hai má Kiều Ninh ửng đỏ, chống nạnh chất vấn Thẩm Tuấn.
Thần sắc Thẩm Tuấn thản nhiên, cười nhạt nói: "Không có gì, cơm sắp nguội cả rồi, ra ngoài ăn cơm đi, chuyện khác bàn sau."
Dưới tình huống hiện tại, Kiều Ninh đành phải căng da đầu đi theo Thẩm Tuấn tới phòng khách.
Kiều Ninh ngồi xuống, nhìn bàn đồ ăn trước mắt, oaaa, vốn dĩ tủ lạnh nhà họ chẳng có gì, cộng thêm nửa tháng anh nằm viện, thế mà Thẩm Tuấn có thể kiếm đâu ra một đống nguyên liệu, làm ra hai phần cơm chiên trứng thơm nức mũi.
Bọn họ làm vợ chồng giả gần một năm, một là ăn ngoài xong về nhà, hai là đặt cơm hộp, pha mì gói để ăn, dù có thời gian cũng không bao giờ nấu cơm.
Cô cứ nghĩ một người đàn ông như Thẩm Tuấn chỉ biết nấu mì gói hoặc linh ta linh tinh gì đó, ai ngờ anh cũng có chút trù nghệ nha.
Nhất thời bị đồ ăn hấp dẫn, Kiều Ninh tạm quên đi sự việc xấu hổ ban nãy, hết sức chuyên tâm ăn cơm.
"Em nước nhiều như vậy, chắc không phải xử nữ đâu nhỉ?' Thẩm Tuấn đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc dò hỏi.
Bị Thẩm Tuấn hỏi một cách lộ liễu như vậy, Kiều Ninh kinh hãi khụ một cái, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Thẩm Tuấn vội bỏ qua việc 'nước nhiều', tiếp tục nghiêm túc hỏi: "Bệnh liệt dương, kết hôn giả, em gạt tôi đúng không? Hay là tình thú của vợ chồng ta?"
Cô... Cô 'nhiều nước'? Anh dám hình dung cô như một người phụ nữ dâm đãng lẳng lơ vậy sao!!!
Lực chú ý của kiều Ninh hoàn toàn đặt ở vấn đề phía trước, câu hỏi của Thẩm Tuấn quẩn quanh trong đầu: 'Nhiều nước như vậy... Nhiều nước...'
"Tôi... Tôi 'nhiều nước' thì sao hả! Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bậy nhé! 'Nước' tôi không hề nhiều!!!" Kiều Ninh gấp gáp, cãi không lựa lời, càng nói càng đen.
"Chúng ta thử lại một chút?"
Thẩm Tuấn thừa nhận, khi anh ra khỏi phòng ngủ đi rửa bàn tay dính đầy dâm thủy kia, dù đã rửa sạch sẽ, nhưng cảm giác được tầng thịt non vây lấy vẫn còn đó, khiến anh nhớ nhung dư vị ấy vô cùng.
Đến nỗi anh muốn gấp gáp xác nhận họ là vợ chồng thật, và đó chỉ là trò chơi của vợ nhỏ thôi, sau thì nhanh chóng bắt đầu ngày tháng "sinh hoạt" đầy tính phúc.
Thử lại?
Giống như vừa nãy???
Kiều Ninh suýt nữa không dám tin, khai mau, anh không phải tên Thẩm Tuấn khó ở, lãnh đạm, lạnh lùng kia, anh là ai?
"Anh... Đồ lưu manh! Tôi đã nói chúng ta giả!! Chưa từng làm chuyện ấy, cả người cũng chưa từng chạm vào!!!"
"Giả? Giả mà nhiều ảnh cưới vậy à?"
Thẩm Tuấn chỉ chỉ quanh phòng khách, nhìn sơ sơ thôi cũng thấy ảnh cưới treo đầy khắp nơi, ngay cả hộp giấy trên bàn ăn cũng in hình hai người.
Kiều Ninh đơ người, hết đường chối cãi, mớ ảnh cưới này lẽ ra không cần, nhưng Thẩm Tuấn cứng rắn bảo đã diễn thì phải diễn cho trót, hơn nữa hôn lễ cũng yêu cầu phải có ảnh cưới, nên cô mới đi chụp đấy chứ.
_____
~Hết chương 5
BẠN ĐANG ĐỌC
[CAO H - HOÀN] ANH CHỒNG GIẢ CỦA TÔI MẤT TRÍ NHỚ RỒI!
Cerita PendekTác giả: Hồ Điệp Bất Thị Điểu Note: Truyện này mình dịch với mục đích tự đọc. •Đầu tiên là do đợi edit quá lâu •Hai là mình không có tiền mua truyện=))