Chap 19 Đây là con của em của một mình em

310 9 0
                                    

Ba mẹ Jung muốn cậu chuyển về ở với họ và Jung  nhưng cậu không chịu, có thuyết phục tới mấy cũng chẳng thuyết phục nổi nên họ đành đồng ý để cậu sống ở căn hộ của cậu.
"Nhưng với một điều kiện, cứ cuối tuần là con phải về đây ăn cơm với ba mẹ và Jung, được không?"
"Dạ vâng."
Gulf mỉm cười, hai tay ôm lấy người mẹ nuôi của mình trong khi Jung thì tất bật bê hết đồ này đồ kia lên xe. Sau khi nghe anh kể về những triệu chứng của cậu, mẹ Jung đã lập tức chuẩn bị rất nhiều đồ ăn sẵn để khi cậu về nhà chỉ cần bật bếp lên nấu hoặc hâm lại. Ba Jung thậm chí còn muốn đưa cậu đi khám nhưng Gulf đã vội vã từ chối, phải năn nỉ mãi mới không bị ba vác vào bệnh viện.
Phải rời khỏi ngôi nhà ấm áp ấy cậu cũng có chút tiếc nhưng nghĩ tới mỗi cuối tuần mình lại được về, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ ấm áp.
"Nghĩ cái gì mà cứ tủm tỉm cười vậy."
Jung ngồi lái xe bên cạnh lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của cậu, trên môi còn vẽ lên một ý cười dịu dàng. Tự dưng có đứa em trai xinh xẻo, ngoan ngoãn như vậy, anh cười tới ngoác cả miệng ra cũng không ai ý kiến.
"Chưa gì tôi đã lại nhớ ba mẹ rồi, muốn quay lại đó quá."
"Được, quay xe thôi."
Ngay khi anh tài xế đẹp trai chuẩn bị đạp ga quay xe thì cậu ngăn lại. Thật tình, sao có thể có người ai nói gì cũng gật đầu chấp nhận ngay như vậy cơ chứ.
"Mà này, chúng ta là anh em rồi, xưng tôi là hơi xa lạ đó nha."
Gulf nghe thấy vậy liền có chút ngượng ngùng gãi đầu, mặc dù chỉ là anh em trai nhưng cậu vẫn thấy có chút ngại, lâu lắm rồi cậu có xưng hô thân mật như vậy với ai đâu. Nói chuyện phiếm được một hồi cũng đã tới cổng chung cư cậu ở, Jung cùng chú bảo vệ giúp cậu bê đồ lên nhà xong cũng mạnh ai nấy về, cậu lại một mình ở trong căn hộ nhỏ lặng thinh. Sắp xếp đống đồ ăn mà mẹ Jung chuẩn bị cho mình ngăn nắp vào bếp, vừa xếp trong lòng vừa có một chút ẩn ẩn đau.
Đã rất lâu rồi cậu không về nhà, đã rất lâu rồi cậu cũng không gọi điện hỏi thăm ba mẹ, không biết ba mẹ ở nhà có vất vả không, có khổ cực không. Ba mẹ cậu chỉ là những người làm nông bán hàng bình thường, ngày ngày ba ra trang trại nhỏ, mẹ ở nhà bán tạp hóa, cuộc sống ở Phuket của cậu với ba mẹ từ trước đến nay đều rất êm ả. Gulf Kanawut từ bé đã thông minh chăm học nên cậu dễ dàng đạt được các giải thưởng xuất sắc của trường, thậm chí còn có cả học bổng. Nhưng hồi đó cậu chỉ mới 15 tuổi nên không dám rời xa ba mẹ, cậu từ chối học bổng lên Băng Cốc học, ở lại với ba mẹ thêm 3 năm.
18 tuổi, một mình lên Băng Cốc học, 4 năm đại học miệt mài đèn sách, ước mơ được đặt chân vào Victory để làm việc, cậu gần như chẳng có thời gian để ra ngoài tụ tập bạn bè, thậm chí bạn cùng phòng kí túc cậu cũng chẳng mấy nói chuyện cùng. May mắn, cậu học giỏi, lại ưa nhìn nên mọi người vẫn yêu quý, cậu đương nhiên cảm động. Thậm chí ngày cậu tốt nghiệp rồi được nhận vào Victory làm việc, một số người bạn cũ khi biết tin vẫn nhắn tin chúc mừng.
Gulf Kanawut đã từng rất hạnh phúc dù là ở nơi đất khách quê người, sau khi quen Mew Suppasit, điều đó lại càng được nhân lên.
Yêu gã là điều mà cậu chưa bao giờ ngờ tới.
Mew Suppasit đẹp trai, gia thế hiển hách, thông minh điềm đạm, từ hoàn hảo là từ phù hợp nhất để diễn tả gã. Còn cậu thì sao? Chỉ ở mức ưa nhìn, gia cảnh lại chẳng giàu có như gã, thông minh cũng chưa đọ nổi với gã, cậu bỗng dưng thấy mình thật thấp kém khi đứng bên gã.
"Chúng mình khập khiễng quá đi mất..."
Gulf vò vò vạt áo, môi khẽ khàng bĩu ra. Mew đang ngồi đọc sách nghe câu đó liền dừng lại, xoay người nhìn cậu, tay thậm chí còn đặt sách xuống rồi vòng qua eo cậu, ôm lấy cơ thể mềm mại.
"Em nói cái gì thế? Khập khiễng là phải thôi, anh cao hơn em mà."
"Ý em không phải như vậy.."
Cậu mếu máo nói ngày một nhỏ hơn khiến tim gã cũng bắt đầu nhộn nhạo lo lắng. Mew nắm tay cậu, một tay nâng cằm cậu lên, đôi mắt đầy sự chân thành cùng ôn nhu xoáy sâu vào trong mắt cậu, gã hạ thấp tông giọng, trầm trầm dỗ cậu.
"Ngoan, không khóc, ai nói gì linh tinh với em à?"
"Em không xứng với anh gì hết huhu Mewie em không xứng với Mew tí nào hết huhuhu"
Mới rưng rưng thôi mà vì một câu nói của gã, Gulf đã quay ra khóc ngon ơ rồi, điều đó càng thành công chọc cho gã Kim hoảng loạn. Vội vàng ôm bé người yêu vào lòng, Mew xót xa hôn lên tóc cậu, tay còn không ngừng vuốt lưng trấn tĩnh người trong lòng, giọng điệu mềm nhũn ra dỗ dành em người yêu.
"Xứng! Rất xứng, trai đẹp yêu trai đẹp sao có thể không xứng. Em đừng nói như thế anh đau lòng đấy bé con."
"Huhu nhưng mà gia thế anh hơn em rất nhiều hức không môn đăng hộ đối aa"
"Của anh sau này cũng là của em, em là vợ của anh kia mà. Hay làm chồng nhé? Chồng nhỏ của Mew, cậu Gulf Kanawut."
Nói Gulf Kanawut là đồ dễ dãi không sai à thật ra là chỉ dễ dãi với một mình gã thôi. Gã mới trêu đôi ba câu đã lại cười rồi, nước mắt lem nhem trên mặt cũng được gã người yêu lau sạch, cậu như con thỏ nhỏ rúc vào trong ngực gã, ngọt ngào nũng nịu như đứa trẻ lên ba.
"Trai đẹp yêu trai đẹp cái gì, chỉ có em đẹp trai thôi, anh xấu mù."
"Được được, anh xấu xí gần chết, còn Gulfie xinh thật là xinh, đáng yêu thật là đáng yêu. Sau này con chúng mình nhất định sẽ xinh đẹp như em."
"Em là đàn ông mà, nhưng kể cả có thể có thai..."
Vừa nói cậu vừa cắn lên tay gã, giọng điệu mè nheo khi nãy giờ đã đanh đá hơn gấp mấy lần, rất ra dáng một nóc nhà quyền lực.
"Ai nói sẽ có con với anh hả tên mặt than!!!"
"Aaa sao em cắn mạnh thế hả? In cả dấu răng lên tay anh rồi, em hết yêu Mew rồi chứ gì?"
"Đúng rồi đấy! Em ghét anh rồi, ghét anh rồi ghét anh rồi ghét anh rồi!!!"
"Thực sự ghét anh rồi..."
Cậu thì thầm trong miệng, sức lực ở tay cũng chẳng còn nữa. Rõ ràng ban đầu là vì cảm động mẹ Jung mà nhớ về quá khứ, cuối cùng thế nào lại tua tới tận khi ở bên gã, cậu thực sự chưa thể hận gã, ghét gã, quên đi gã. Gulf Kanawut lụy tình quá rồi, miệng nói bao lời cay nghiệt với Mew Suppasit, trái tim lại nhói đau bấy nhiêu lần. Cậu thậm chí còn phải cố gắng lắm mới có thể nhìn thẳng vào mắt gã để nói ra những lời như vậy.
"Làm ơn hãy rời khỏi cuộc đời của em đi xin anh đấy"
Ngồi thụp xuống sàn, cậu vòng tay ôm lấy chân, mặt gục xuống đầu gối khóc, tiếng khóc thút thít vỡ vụn, vỡ như trái tim cậu bây giờ vậy, nát tan ra cả ngàn mảnh, mỗi mảnh mang một chút đau thương.

 QUAY VỀ BÊN ANH ĐƯỢC KHÔNG (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ