Cái miệng báo ân của Thanh Minh.

3.4K 354 30
                                    

Làn gió mát rượi thoảng qua tán cây làm tán lá của nó lung lay rung động,  lớp đất bụi bay lên, mù mịt cả một khoảng không dưới mặt đất.

Đám kiến bé nhỏ tất bật truyền nhau từng mảnh vụn bánh tự nhiên xuất hiện trên đường kiếm ăn của chúng, dường như hôm nay là ngày may mắn, chúng không cần phải đi quá xa tổ rồi!

Một đôi giày vải bỗng xuất hiện từ đâu rồi đạp thẳng lên đám kiến. Vài giọt nước lóng lánh vương vãi xuống đất cùng với đám vụn bánh. Thanh Minh với cái má đỏ bừng vì say rượu đang lảo đảo quay trở về từ Hoa Môn sau cả một ngày đắm chìm trong rượu chè đến sung sướng của mình.

Chà, cũng không nên đi quá lâu, nếu không các sư huynh sẽ nhớ ta đến khóc mất. Khực khực! (tiếng cười ấy)

Rầm. Cánh cổng Hoa Sơn bị đá bật ra, các môn đồ đang chăm chú luyện kiếm cũng chẳng thèm để ý tới đó là ai, dù gì thì có ai ngoài tên chết bầm đó dám đạp cổng của một đại môn phái như vậy chứ.

  "Thanh Minh! Cái thằng này, con đã đi mất tăm ở đâu vậy!"

Bạch Thiên hối hả chạy đến rồi nắm lấy bả vai đang lắc lư của Thanh Minh, Thanh Minh quơ quơ bình rượu trên tay nhìn Bạch Thiên một lát rồi chống hông, dốc ngược bình rồi nốc toàn bộ đống rượu còn lại.

  "Trời ạ!" Bạch Thiên chộp lấy bình rượu nhẹ nẫng đó rồi quăng nó đi, hắn đấm một cái lên đỉnh đầu Thanh Minh -"Cái thằng chết tiệt mê rượu này!"

  "Sư thúc làm gì đấy!" Thanh Minh ôm đầu lủi ra đằng sau, mắt trợn ngược nhìn chằm chằm Bạch Thiên -"Sư thúc gan quá nhỉ?"

  "...Không" giọng Bạch Thiên run lên một chút, tuy nhiên hắn vẫn đứng im tại đó, ngẩng cao đầu -"Ta là sư thúc của con, ta có quyền chăm sóc cho con chứ! Mọi người cũng lo cho con lắm đấy, có phải không?" Bạch Thiên liếc sang đám người kia.

  "Đúng đúng, bọn ta lo cho đệ lắm"

  "Sư huynh rất là lo lắng cho sư đệ, lần sau đừng đi uống rượu một mình nhé!"

  "Ầy" Thanh Minh ngoáy ngoáy lỗ tai rồi thổi phù một cái -"Sư thúc cứ tập trung tập luyện đi, đừng để ý đến ta" nói rồi liếc mắt sang đám Nhuận Tông đang hóng hớt (thực ra vừa bị Bạch Thiên hành đến nằm bẹp dưới đất)-"Có vẻ mấy sư huynh thảnh thơi quá nhỉ, còn có thời gian lo mấy chuyện không đâu mà, ta mà thấy mấy người không tập luyện đến mức hộc máu, rên rỉ trong đau đớn thì ta sẽ đập vào đầu các người đến khi nào phải bò để di chuyển mới thôi! Mau đi vung kiếm đi!!"

Tiếng hét của Thanh Minh làm ai nấy đều bừng tỉnh mà tức tốc lết cái thân tàn tạ dậy vung kiếm một cách nhanh nhất và mạnh bạo nhất, bọn họ vừa vung vừa buông vô số lời nguyền rủa.

  "Cái tên khốn chết tiệt!!"

  "Cả sư thúc và cả nó nữa chứ!!"

  "Ta muốn giết nó, ta phải giết nó!!"

  "A A A A!!!"

Thanh Minh mỉm cười nhìn các sư huynh của mình đang "vui vẻ" tập luyện bằng ánh mắt hết sức dịu dàng. Quay đầu sang Bạch Thiên đang chống trán trong bất lực, Thanh Minh vỗ vỗ lên vai Bạch Thiên -"Đó, đâu có ai lo lắng cho ta, họ chăm chỉ làm nhiệm vụ của mình quá trời, sư thúc cứ lo xa. Úi chà, rượu đâu rồi nhỉ..." rồi quay lưng bỏ đi. Bạch Thiên nhìn tên sư đệ thảnh thơi của mình, không biết phải nói gì.

[AllThanhMinh] Cẩn thận, kẻo bể cái đầu bây giờ.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ