"Thầyyyy!! Con không chịu đâu!"
"Thầy cũng đâu có muốn, nhưng hôn ước tổ tiên để lại, đời con là đời thứ 15 rồi. Không thể chậm trễ."
Trân Ni giãy nảy khi nghe thầy nàng nói tới cái hôn ước từ thời xa xưa kia. Sao tổ tiên mà cứ hay làm khó còn cháu quá. Nàng vẫn còn mộng ước to lớn lắm, nàng còn phải trở thành Hoàng hậu nữa cơ mà.
"Con không lấy cái ngữ ấy đâu! Nhà đã nghèo, còn khờ nữa, đã vậy còn là con gái. Không được!"
"Thì thầy cũng đâu có muốn nhưng đây là quyết định của tổ tiên khi xưa. Con thương thầy thì đừng làm khó thầy."
"Không! Nhất quyết không! Thầy thích thì thầy đi mà lấy!"
Nàng bướng bỉnh giậm chân giậm giò đi vào nhà, ai đời con gái với nhau lại kết duyên vợ chồng không. Nàng đây ứ có thèm. Phải mà được gả cho một anh chàng tuấn tú thì nàng không tức. Đằng này lại bị ép gả cho một đứa con gái, đã vậy nhà còn nghèo nữa thì lấy gì mà sống, sau này về già thì ai lo.
Hơn nữa nàng đẹp như này, ít nhất cũng phải được tiến cung trở thành hoàng hậu, không thì cũng phải thành phi, chứ đâu thể nào chôn chân về làm dâu cho cái nhà nghèo nhất vùng được.
Ở ngoài này, thầy nàng cũng rất đau đầu, ông cũng chẳng hề muốn gả con mình đi. Nếu là đàn ông thì còn có thể xem xét lại nhưng đằng này lại là phụ nữ. Dù không muốn cũng không thể không làm theo.
Ông cũng nghe người trong vùng nói nhiều về Trí Tú. Con bé đó khờ khạo tới mức ai bảo gì cũng làm đó. Có lần nó nghe người ta nói ăn món mầm đá vào là sẽ hết khờ, ai ngờ đâu nó tin thiệt, đi nhặt đá luộc mấy ngày trời, tốn củi lửa mà chả làm được gì. Ngu vẫn hoàn ngu.
Nhưng ông trời đâu triệt đường sống của ai bao giờ, mấy đứa não teo thì thường tay chân linh động lắm. Được cái sức Trí Tú khoẻ, có khi còn ngang với trai tráng trong vùng, lại hiền lành. Như vậy ông cũng có chút yên tâm. Thật ra ông cũng có chút ưng đứa con dâu này, chỉ có điều ông vẫn mong con mình có thể lấy một người đàn ông hơn.
"Dạ ông ơi, có ông nội Tú muốn gặp!" - Thằng gia nhân chạy vào bẩm báo làm cắt ngang mạch suy nghĩ của ông.
"Cho vào đi."
Ông nội Trí Tú bước vào, dù trên người bộ đồ vá lung tung hết nhưng vẫn mang một phong thái rất sang của con cháu họ Kim. Dù sao thì trước đây ông cũng từng sống trong nhung lụa, tất nhiên phong thái ấy không thể mất đi.
"Chào ông!"
"Gớm! Nay tôm lại đến nhà rồng cơ đấy!" - Ông Kim có chút mỉa mai, nhìn bộ dạng nghèo khổ kia mà hả hê. Ngày xưa trông cũng ra gì lắm mà, sao bây giờ lại thành ra thế này rồi.
"Ý ông..." - Ông nội Tú hiểu ý của đối phương cũng biết người ta đang móc xỉa mình, ông chỉ điềm đạm cười cho qua. Nên giữ hoà khí, bởi ông còn có chuyện quan trọng muốn nói với ông Kim đây.
"Có chuyện gì cứ nói phụt ra cho nó xong đê." - Ông Kim dứt câu liền nhấp môi một chén trà. Hmm trà ngon.
"Thì chuyện giữa hai đứa nhỏ, ông xem. Hay...cho cái Ni nó về làm dâu nhà tôi. Chứ Tú nhà tôi nó không muốn xa tôi với thầy nó."
BẠN ĐANG ĐỌC
KIM NGỐC CỦA KIM TIỂU THƯ
FanfictionKim Trân Ni bất đắc dĩ vì hứa hôn khi xưa của ông cố nhà nàng mà phải cưới Kim Trí Tú...