Chap 16

3.2K 364 35
                                    

Ông phú hộ Kim đang ngồi đếm tiền, ông nhìn ra phía cổng, ngóng chờ gì đó. Nói đi cũng phải nói lại, con gái ông lấy "chồng" cũng cả tuần rồi mà chưa thấy về thăm ông. Kể ra thì ông cũng lo, về bên đấy không biết ăn uống thế nào, rồi người ta có đối xử tốt với con ông không...

"Ông ơi ông, cô về, cô về ông ơi." - Con Thắm la làng, toang hoác cái miệng chạy vào báo ông.

Ngay tức khắc, nụ cười liền xuất hiện trên gương mặt người đàn ông nọ, ông chỉnh lại tư thế, ngồi đợi con gái.

Trân Ni hơi ủ rũ trở về, nàng thở dài chào thầy rồi ngồi xuống ghế.

"Thầy, con mới về!"

"Sao mà mặt xị ra thế kia? Nhà bên đó ăn hiếp con gái thầy hả?"

"Dạ không...nhà họ tốt. Nhưng sống khổ quá, con không quen." - Nàng chia sẻ thật lòng.

"Thôi thầy thương. Cố gắng chịu đựng con nhá. Mà thầy có đưa con nhân sâm ăn chống đói, con không ăn à?"

"Ăn nhân sâm mãi ngán lắm thầy. Con thèm thịt quá." - Trân Ni ngửa cổ than vãn, cả tuần nay toàn trứng với rau, ăn mãi nàng chán lắm rồi.

"Ơ thế cái nhà ấy bạc đãi con thầy à? Có thịt cũng không mua cho ăn hả?"

"Dạ không, không phải bạc đãi. Nhà bên ấy cũng khổ lắm thầy ạ, có cái gì ngon đều dành cho con cả rồi. Nhưng họ nghèo như thế thì tiền đâu mà mua thịt ăn hoài hả thầy?"

"Thôi thầy thương, thầy cho con ít bạc, ra chợ ăn một bữa cho no rồi tranh thủ về." - Ông xót con gái, đưa vào tay Trân Ni một túi bạc.

Con gái ông phải chịu đựng cái nhà bên ấy chắc cũng cực lắm rồi. Ăn không ngon, ngủ không yên, lại còn thêm một "thằng chồng" ngốc bên cạnh...

Nàng nhận, nhưng mặt vẫn còn buồn lắm. Thầy nàng nhìn biểu hiện con gái, hỏi:

"Có tiền đi ăn rồi sao còn buồn thế kia? Con chê ít hả?"

"Dạ không...chỉ là..." - Nàng bứt bứt vạt áo, ái ngại có điều khó nói.

"Là?"

"Thì...con lấy chồng. Mà không được ngủ với chồng...khó chịu lắm."

Nói xong liền đỏ mặt, Kim Trân Ni cũng thừa nhận nàng thích Trí Tú rồi. Tên ngốc đó...

Thầy cười, gớm nữa con gái tới tuổi cập kê, lấy "chồng" xong bản năng liền trỗi dậy, ông mắt híp lại trêu chọc:

"Đứa nào mới đầu bảo không chịu lấy cơ mà, nhỉ?"

"Thầyyyy! Thầy trêu con. Dù gì...thì...bây giờ cũng làm vợ người ta rồi. Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy mà." - Trân Ni thẹn thùng, cúi gằm mặt không dám nhìn, ai đời đâu lại đi bày tỏ cái chuyện "túng thiếu" này với thầy, ngại chết nàng rồi, muốn độn thổ quá thôi.

"Thầy hiểu, thầy hiểu mà. Muốn ngủ hay thức gì thì con cho nó vào ngủ cùng đi. Giữ thân chi rồi than thở."

"Thì cũng muốn lắm...dưng mà..."

"Không lẽ...Cái đứa ngốc đó chưa trả nhời được câu đố của con hả?"

Nàng gật đầu, nàng cũng muốn ngủ với người ta lắm chứ. Nhưng mà lỡ đố rồi, còn giao kèo trả lời được mới cho vào ngủ. Giờ tự nhiên cho vào không thì mất giá lắm.

KIM NGỐC CỦA KIM TIỂU THƯNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ