Cả ngày nay nàng được Tú dẫn đi chơi. Nào là chơi đuổi bắt với mấy đứa trẻ con rồi cùng nhau chơi ném bùn ngoài ruộng. Tú còn dẫn nàng tới nơi bí mật nữa cơ, mỗi khi bị thầy mắng là Tú liền chạy ra đây tá túc, mãi đến tối mới chịu về.
Nói là nơi bí mật vì chỉ có mình Tú biết thôi, nó là một cái hang nhỏ dưới chân núi, nơi này ít ai đi qua nên Tú cũng không lo bị phát hiện. Trân Ni chính là người đầu tiên Trí Tú dẫn tới đây, phải thương lắm mới cho biết đó nha.
Trong này Trí Tú giấu nhiều thứ lắm, toàn những đồ linh tinh thôi.
"Tú có cái này muốn cho vợ biết."
Trí Tú chạy tới góc hang, dùng tay đào bới lôi từ dưới đất lên một cái hũ nhỏ, cái hũ đó được Tú bọc khá nhiều lớp vải, Tú bưng nó lại gần nàng rồi từ từ mở ra.
Trân Ni chú tâm theo hành động của tên ngốc trước mặt, đến khi cái hũ nhỏ kia được mở ra hết, nàng mới bất ngờ không thôi. Ở trong là rất nhiều tiền, chủ yếu là đồng hào, còn có một thỏi vàng, ba thỏi bạc và hai tờ ngân phiếu. Kim Trí Tú làm sao lại có nhiều tiền đến vậy...
"Tú...khai thật cho tôi biết. Tú lấy ở đâu số tiền lớn thế này?" - Nàng tra hỏi, số tiền này không phải nhỏ, một kẻ ngốc như Kim Trí Tú đào đâu ra chỗ tiền này, trừ phi ăn cắp, hoặc giết người cướp của.
"Tú được người ta cho." - Trí Tú ngây thơ, thành thật trả lời.
"Không được khoác lác. Phải thành thật. Tú...là ăn cắp mà có đúng không?"
Không phải nàng muốn nghĩ xấu cho Tú, nhưng chuyện tiền bạc không thể đùa giỡn. Không ai lại đi cho số tiền lớn đến thế, hơn nữa nếu suy nghĩ của nàng là thật, chẳng mấy mà Tú phải lên quan huyện mà chịu tội. Với chỗ tiền này, đủ để Trí Tú ở tù mọt gông. Nàng thực sự rất lo cho Tú, nếu kẻ ngốc này bị bắt bỏ giam thật thì nàng biết ở với ai đây.
"Vợ không tin Tú ạ? Tú nói thật mà." - Trí Tú chu môi giận dỗi, nhìn biểu hiện có chút gấp gáp của vợ làm Tú thấy giận vô cùng. Vợ không tin tưởng Tú gì cả.
"Vậy ai cho mình, nói tôi nghe."
"Nhiều lắm ạ, Tú không nhớ hết. Mỗi lần Tú cứu người là người ta cho Tú tiền, còn nói đa tạ nhiều lắm. Tú biết lấy tiền của người khác là không tốt, nhưng lúc Tú đuổi theo trả lại thì người ta không chịu nhận. Thế là Tú mang về cất luôn. Hì hì."
Trí Tú gãi đầu kể lại. Thật ra ban đầu Tú không có ý định nhận quà hay tiền của gì đâu nhưng người ta cứ dúi cho Tú. Dần dà Tú quen nên cứ nhận rồi cất luôn.
"Đồ ngốc này, sao nhận tiền lại không mang về đưa thầy, đưa ông mà mang đi giấu như vậy hả? Lỡ kẻ gian họ biết, họ lấy cắp mất thì sao?"
Nàng dí ngón trỏ vào đầu cô, cái đầu đã ngốc nghếch, không bằng ai mà cứ vậy hoài. Có ngày mất thật lại lăn ra khóc cho xem.
"Tú cũng định mang về. Nhưng nghe mấy cô ngoài chợ nói chuyện, họ bảo Tú ngốc, đẻ ra thật chỉ làm khổ ông với thầy. Cả ngày chỉ biết rong chơi chẳng làm được tích sự gì cả..."
![](https://img.wattpad.com/cover/312061026-288-k602093.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
KIM NGỐC CỦA KIM TIỂU THƯ
FanfictionKim Trân Ni bất đắc dĩ vì hứa hôn khi xưa của ông cố nhà nàng mà phải cưới Kim Trí Tú...