Không còn cảm giác buồn ngủ.
Mặc thêm áo khoác vào, Tuấn Chung Quốc đi đến bên cửa sổ, vén bức rèm ra.
Từng cơn gió thổi nhè nhẹ lên mái tóc vẫn còn chưa khô mang đến cho cậu một cảm giác mát lạnh. Cổ, bả vai và cả ngực đang đau rát như được làn gió mát lạnh kia xoa dịu, cảm giác cũng không còn là đau nữa...
Cách đó không xa, dưới ánh đèn đường vàng rực, một chiếc xe Hummer góc cạnh sắc nét với nước sơn đen bóng loáng đỗ ngay bên kia đường, Tuấn Chung Quốc thầm nghĩ, sở hữu loại xe này ắt hẳn là một người đàn ông vô cùng mạnh mẽ và bất khả chiến bại.
Cậu không thể nhìn xuyên qua cửa kính để nhận biết có người ngồi bên trong hay không, nhưng chiếc xe vẫn chưa tắt máy, ống thoát khí của xe vẫn còn thổi ra từng đợt khói bụi nhè nhẹ, tan biến vào trong đêm tối...
Chiếc xe đỗ ngay bên cạnh một gốc cây Du già, lá cây đã úa vàng, ánh trăng chiếu vào mặt trên những tán lá, một vài lốm đốm nhỏ phát sáng như ánh sao.
Cậu ngẩng đầu lên, nhớ đến trước kia, trước cửa nhà cậu cũng có một gốc cây Du già như vậy, cứ đến giữa hè là cành lá lại xum xuê.
Ấn Chung Thiêm thường ngồi dưới gốc cây đọc sách, ánh mặt trời chiếu vào gương mặt anh ta, làn da trắng trơn bóng của anh ta như tỏa sáng, hàng mi rậm, sống mũi cao, nhìn thoáng qua anh ta mang dáng vẻ của một người hào hoa phong nhã.
Khi đó, bố cậu và bố Ấn Chung Thiêm công tác cùng một bệnh viện, làm việc với nhau rất nhiều năm, tình bạn cũng theo đó mà phát triển, dần dà quan hệ giữa hai gia đình càng thêm tốt đẹp. Trong trí nhớ của cậu, khi Ấn Chung Thiêm được bốn tuổi, anh ta rất cao lớn, trong suy nghĩ của cậu, anh ta mãi mãi là một người anh trai đáng để cậu ngưỡng mộ.
Tuấn Chung Quốc không hề nghĩ tới, vào một buổi tối trước ngày cậu tốt nghiệp đại học, Ấn Chung Thiêm đã bày tỏ tình cảm với cậu trong một quán cà phê.Trong không gian lãng mạn và yên tĩnh, anh ta mặc một bộ âu phục thẳng tắp, bỗng nhiên anh ta ra vẻ trầm tư, cậu thì đang đau khổ vì bản thân tự nhiên chọn món cà phê Lam Sơn có vị thật khó uống, lòng lại suy nghĩ tại sao không cho thêm đường hay sữa vào cà phê nhỉ.
Bỗng nhiên cậu nghe thấy Ấn Chung Thiêm nói với cậu rằng thực ra anh ta đã thích cậu từ rất lâu, cậu ngẩng đầu cười nhìn anh ta, vừa có ý định khen anh ta có khiếu hài hước, thì lại thấy anh ta cầm thìa cà phê lên, lúc khuấy đều cà phê trong tác tay anh ta run run vì căn thẳng, một chút biểu hiện đùa giỡn cũng không có.
Một lát sau, Tuấn Chung Quốc khiếp sợ, cậu cuống cuồng lắc đầu: "Anh đừng nói đùa."
Thật ra, Ấn Chung Thiêm là mẫu người đàn ông lý tưởng để chọn làm chồng, ngoài ngoại hình chỉnh tề, lễ phép tao nhã, anh ta còn là mẫu người có ý chí cầu tiến. Sau khi tốt nghiệp đại học, anh ta được nhận vào làm nhân viên công vụ quốc gia, sau đó được chính phủ điều đến văn phòng trong một thành phố, tương lai rộng mở.
Có lẽ do ảnh hưởng từ các tiểu thuyết ngôn tình độc hại cuối cùng cậu vẫn nghĩ hương vị của tình yêu trong cậu chính là: "Muốn ngừng mà không được"
BẠN ĐANG ĐỌC
[VKook] Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách
RomanceTruyện gốc: Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm Thể loại: Lãng mạn Nguồn: christylam.wordpress.com Trạng thái: Full Chuyển ver: @doucealicia_ | Đây là fic chuyển ver | Nếu cậu tin tưởng, lời nói "anh yêu em" là sự thật... Nếu cậu t...