Chương 21

1.9K 124 1
                                    

Trật tự của gia tộc đã thay đổi... Vegas lên nắm quyền ở Chính gia, Thứ gia giao lại cho Macau, hai đứa con của lão đã rất thành công, Kinn và Porsche cũng đã rời khỏi đó mà sống 1 cuộc sống mới...Kim sau khi chiến thắng được ba mình thì cũng lui về tiếp tục với con đường nghệ thuật còn đang dang dở...3 năm qua, hắn đã luôn chờ đợi 1 người...nhưng vẫn không có hồi đáp.

Đứa trẻ sau khi sinh ra, hắn và cô đã liền kết thúc mối quan hệ, quyền nuôi con thuộc về hắn và cô cũng không có ý kiến gì, 3 năm qua cô cũng đã tìm được hạnh phúc của mình, chỉ riêng hắn là vẫn luôn 1 mình, chờ cậu nhóc của mình tỉnh lại.

Phòng bệnh

"Pete! Hôm nay tôi đã mua cho em 1 bó hoa mới đây! Có đẹp không!?"

"Pete à! Tôi đã chờ em 3 năm rồi..cuối tháng này là tròn 4 năm rồi đó! Thức dậy đi, tôi nhớ giọng nói của em lắm rồi!"

Hắn ngồi trên ghế, vuốt tóc cậu...tiếng của máy đo tim và huyết áp làm cho không gian không mấy cô đơn đối với hắn, dù sao, hắn cũng cảm nhận và biết được cậu vẫn ổn.

"Nếu em quay lại với tôi! Tôi hứa sẽ hết đời chăm sóc em! Tôi vẫn sẽ chờ em! Pete...thăm em đến đây thôi! Tôi phải về rồi...à mà, con của chúng ta, cần em đó!"

Hắn hôn lên trán cậu, rời khỏi đó. Hắn về lại chính gia, vừa đến, 1 đứa trẻ khoản 3,4 tuổi chạy lại, ôm chân hắn.

"Baba!"

"Con trai! Thức rồi à!?"_hắn bế nhóc con lên.

"Baba i hăm mẹ ao!?"

"Ừm! Mẹ còn mệt, chưa tỉnh lại nữa!"

"Baba nhớ..nhớ mẹ hông!"

"Nhớ! Venice có muốn thăm mẹ không!?"

"Có!"

"Mai ba đưa đến thăm mẹ nha!"

"Ạ!"

Hắn bế nhóc vào trong, ở bên trong, có rất nhiều người đang đợi hắn, hắn thả nhóc xuống rồi đi vào trong.

"Pete tỉnh chưa con!?"

"Chưa ba! Họp thôi! Đến giờ rồi!"

Bệnh viện

Cánh cửa phòng bệnh của cậu bị mở rung ra, 1 cô gái với mái tóc dài đi vào, cô nhìn lọ hoa ở trên liền mĩm cười.

"Vegas đã đến thăm em à!? Anh ấy luôn đến sớm!"

"Pete! Em mau tỉnh dậy đi, anh ấy chờ em đó!"

"Có cả Venice nữa! Thằng bé đã gọi em bằng mẹ rồi! Em mau tỉnh lại để nhận hạnh phúc của mình đi em!"

Cô vuốt ve tay cậu, chợt có nhút nhích, cô bất ngờ..

"Pete! Em..em nghe chị nói đúng không! Em tỉnh lại rồi đúng không!"

Những ngón tay cứ thế nhút nhích, cô mừng rỡ chạy đi tìm bác sĩ, bàn tay đó liên tục nhút nhích...

"Mẹ!"

"Pete! Đến lúc phải về rồi!"

"Đúng! Đến lúc con phải về rồi!"

(VegasPete) Anh Rể! Tôi Yêu Anh Ấy!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ