chap 25

821 62 8
                                    

Hôm nay là ngày đầu tiên cậu trở lại đi học mà không có hắn.

Ban đầu thì cậu có chút lo lắng nhưng sau đó thì cố gắng mạnh mẽ, vượt qua khoảng thời gian này.

Cậu lười biếng nằm trên giường một chút rồi tự thân vào nhà vệ sinh. Thường ngày thì được hắn làm cho mọi việc, còn bây giờ phải tự làm nên cậu cảm thấy có chút lười.

" tên quế thúi đáng ghét thật chứ "

Mắt nhắm nhưng miệng thì mắng hắn, dù người kia không thể nghe thấy, nhưng chắc bây giờ hắn đang nhảy mũi.

Loay hoay một hồi cậu cũng đã đeo được chiếc balo rồi ra xe đến trường.

......

Cậu nhìn đồng hồ bây giờ là 7h vậy chắc ở bên kia đang là chiều, cậu phân vân một hồi thì quyết định nhắn cho hắn.

" anh Hải "

" hửm ? giờ này chắc là đang đi học sao ? "

" đúng rùi "

" đi học ngoan, nhớ lời tôi nói "

" dạ "

Cậu suy nghĩ một lúc lâu, chần chừ nhưng cũng quyết định gửi tin nhắn này cho hắn.

" nhớ... "

" tôi cũng nhớ em  học ngoan khi nào rảnh sẽ gọi "

Cậu không trả lời lại, chỉ tim tin nhắn của hắn rồi cất chiếc điện thoại vào balo. Nhắn tin như vậy không đủ làm cho hai bên xua đi nỗi nhớ.

.......

" Trọng ơi "

Cậu từ cổng chạy vào ôm lấy người bạn mình từ phía sau.

" hi cậu, tớ định chiều nay sẽ đi gặp anh Dũng cậu muốn đi cùng không ? "

Trọng quay người lại cũng đón nhận cái ôm của cậu bạn của mình.

" đi chứ, phải đòi lại công bằng cho cậu "

" hì mà anh Hải đâu mà để cậu đến trường một mình vậy ? "

" à anh ấy sang Anh để đi học rồi "

Nhắc đến hắn giọng cậu chùn xuống, đầu hiện lên hình ảnh của hắn tiếc là không có ở bên cạnh.

" gì chứ, anh ấy đi khi nào về ? "

Trọng đưa mắt nhìn người bạn của mình, trong lòng cực kì thương. Từ đó giờ cậu chỉ có một mình Trọng là bạn thân, những người bạn khác hầu như đều bắt nạt rồi lợi dụng cậu.

Đến gần đây thì cậu có thêm một người là Ngọc Hải. Người mà lo cho cậu từng bữa ăn giấc ngủ, luôn nhường nhịn, dỗ dành mỗi khi cậu khóc. Thế mà bây giờ cũng đã để cậu ở lại một mình.

" anh ấy...tớ cũng không biết khi nào anh về "

Nói tới đây đột nhiên nước mắt cậu kìm nén nãy giờ đã lăn dài trên má. Trọng lúng túng không biết phải làm sao.

" aa đừng khóc tớ nghĩ anh ấy sẽ sớm về mà "

" ừm tớ biết òi "

Cậu lau đi nước mắt, vờ dụi dụi mắt để tránh làm cho Đình Trọng lo lắng.

  [ Vì Em ] [ 0309 ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ