bù một chương siêu dài ạ ~
_____
Đồng hồ treo trên tường cao điểm 12 giờ đêm, cả Jeon Jungkook và Kim Taehyung dường như đều không thể nào chợp mắt. Anh gối đầu lên tay hắn nhìn trần nhà như đang suy nghĩ gì đó. Hồi lâu anh rướn người ngồi dậy, lấy ra trong ngăn kéo tủ bên cạnh một chiếc USB đưa cho Kim Taehyung.
Kim Taehyung híp mi mắt, hỏi: "Đây là cái gì?"
"Là USB chứa bằng chứng rằng mẹ em năm đó đã giết chết ba em."
Kim Taehyung phút chốc không nói được gì nữa. Bởi lẽ cái chết của ba hắn đã để lại trong hắn vết thương sâu mà cả đời không thể nào kéo vảy, cũng chính nó khiến hắn hình thành bóng ma tâm lý bên trong con người mang tên "mẹ", sống cô độc với chứng rối loạn trầm cảm suốt hơn mười năm cũng là vì việc này.
Hắn lặng người đi, đưa lưng dựa vào thành giường nhìn chiếc USB trên tay Jungkook.
"Tôi không biết rằng em sẽ nghĩ gì về tôi, nhưng tôi thật sự đã làm vậy. Tôi đến Singapore để tìm bằng chứng đưa mẹ em vào tù. Đúng vậy, việc đó tôi không có gì biện giải."
"Vậy tại sao dượng lại đưa nó cho tôi?" Kim Taehyung ảo não chớp mi mắt, sau đó hỏi tiếp: "Jeon Jungkook, trong đầu dượng đang nghĩ gì vậy?"
Chiếc USB vẫn được Jungkook miết trong tay, anh không phô ra quá nhiều biểu tình trước mặt hắn, nói: "Không biết nữa, chỉ là tôi nghĩ nếu như em làm chút gì đó với nó, em sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn."
Jungkook dừng một nhịp, anh nói tiếp: "Ba tôi cũng từng bị người khác giết, nhưng đứa con trai vô dụng như tôi lại chẳng thể giúp ông ấy trả thù. Mặc dù chuyện của em không giống của tôi, người giết ba em là mẹ em, nhưng ít nhất tôi sẽ để lại cho em một con đường, nếu như em đã nghĩ thông hoặc không muốn nghĩ nữa, em có thể không bỏ lỡ cơ hội trả thù cho ba mình như tôi."
Nghe thấy những lời bộc bạch từ tận sâu trong lòng Jeon Jungkook, Kim Taehyung cảm thấy thương xót cho anh nhiều hơn. Dù sao từ đầu hắn đã biết rõ anh đến với mẹ hắn không phải vì tình yêu, không danh vọng thì cũng là quyền lực.
Kim Taehyung đối với người phụ nữ đó căm hận có, sợ hãi có, nhưng cuối cùng hắn cũng không thể làm gì được bởi người phụ nữ đó là mẹ hắn.
Thấy được tâm tư Jungkook dụng lên người mình, Kim Taehyung nhận lấy chiếc USB cất sang một bên. Hắn sau đó nhẹ nhàng kéo Jungkook ôm vào lòng, để anh dựa lên bờ vai rộng rãi của mình.
"Đừng nghĩ về điều tiếc nuối ấy nữa. Đừng lo nghĩ gì hết, từ giờ dượng đã có tôi."
Jungkook nhắm mắt, vùi mặt mình vào hõm cổ Kim Taehyung mà hít thở, dường như cõi lòng mang nặng tâm tư, song im lặng hồi lâu anh mới thốt ra một câu hỏi.
"Cuộc sống này sao mà khó sống đến như vậy chứ?"
Câu hỏi này làm gì có câu trả lời. Cuộc sống chính là vậy, đều sẽ tìm mọi cách vùi dập con người ta, tránh không được, né cũng chẳng xong. Bất kể là ai đi nữa đều bị cuộc sống chèn ép đến không thể thở nổi, Kim Taehyung không biết được Jeon Jungkook trước kia phải chịu những gì, mà Jeon Jungkook cũng không thể biết được tận sâu trái tim Kim Taehyung đã hằn lên những vết thương sâu đến cỡ nào.

BẠN ĐANG ĐỌC
[TAEKOOK] Bố Dượng Nhưng Nằm Dưới (SLOW)
Fiksi Penggemar"Dượng phải biết là, sự dịu dàng của tôi rất đắt. Nhưng nếu là dượng thì miễn phí." . "Mạng của đám người đó anh không quan tâm, nhưng đứa nào dám động đến Jeon Jungkook thì anh cắt cổ." Rank: #1 fanfiction ‹ Chuyển ver by TK › © gnaschettrust Link...