9.

897 130 3
                                    

"Bàn thắng lúc nãy mà tao ghi được, nếu không có Bachira và Isagi thì chịu. Đó có thể là gợi ý giúp chúng ta chiến thắng."

Đội Z đã để thua hiệp đầu và giờ họ đang trong nghỉ giữa giờ, các thành viên cực kì căng thẳng, bầu không khí áp lực bủa vây. Kunigami, người đã đưa điểm số của đội từ 0 lên 1, thẳng thắn lên tiếng, hắn chán thấy cảnh cãi nhau rồi, đương nhiên phần nhiều là vì bàn vừa rồi, công trạng của Isagi cũng như Bachira là không hề nhỏ.

"Kunigami..." Isagi ngẩn người gọi tên hắn.

Vô ích thôi...

/Người đã đứng trước khung thành mà lại run sợ thì không có tư cách làm tiền đạo đâu, mày không có tài năng./

Nhớ lại câu nói chiếm lĩnh trong cậu từ nãy giờ, Isagi trầm lại càng trầm hơn, cậu vô thức ngồi bó gối lại, thu mình trong góc phòng, thiếu điều muốn bản thân thu nhỏ rồi biến mất. Đó là thói quen của Isagi mỗi lần rơi vào trạng thái tiêu cực, giờ điều đó lại được lặp lại, nhưng là trước mặt những người mới quen.

Tiếng quát tháo của Raichi còn chẳng lọt tai cậu, bất lực chính xác là từ miêu tả Isagi lúc này, Bachira để ý thấy điều đó. Dù sao thì, ai có thể không thấy được chứ? Cậu ủ rũ ra mặt từ lúc vào phòng nghỉ đến giờ đấy?

"Cơ mà bàn đó đẹp dã man! Bàn thắng đẹp nhất trận trước hẳn là bàn đó á! Thêm mấy bàn như thế chắc thắng được đó! Ha! Isagi! Ha!" Bachira vui vẻ cười đùa, khéo léo nhắc Isagi rằng cậu cũng là người có công trong bàn vừa rồi, mong muốn an ủi cậu phần nào của anh có lẽ chưa chạm tới cậu.

"Vô ích thôi... tớ thất bại rồi..." Isagi tựa đầu vào tường, sầu não nói. Mà thái độ đó vào mắt Raichi lại trở nên cực kì ngứa mắt, gã tức giận nắm áo Isagi xách lên, có hơi kích động trong việc kiểm soát ngôn từ "Mẹ nó thằng ch* này! Nãy giờ bố hơi bị ngứa mắt cái thái độ của mày rồi đó! Mày phủ nhận cái bàn thua vừa rồi hay cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là dẹp cái bản mặt mâm này đi cho tao! Nhìn mà ngứa hết cả mắt!"

Nói rồi, gã chẳng thương tiếc gì mà ném cậu xuống đất. Isagi chịu đau chậc lưỡi một tiếng, rồi lại tiếp tục chìm vào thế giới riêng, mọi người xung quanh cũng chẳng ai lại giúp đỡ, có thể hiểu họ ngầm đồng ý với lời Raichi nói. Ngay khi Isagi khó khăn chống người dậy, bên cạnh có Kunigami giúp đỡ cậu, theo đó là Bachira lo lắng hỏi han.

"Cậu không sao chứ Isagi?"

"Tớ ổn..."

"Yếu đuối quá đấy, công chúa ạ~" Raichi mỉa mai, gã chậc lưỡi một cái rồi quay đầu bước đi. Gã nào có biết, câu nói vừa rồi đánh một phát đau điếng vào lòng tự trọng mang tên con trai của Isagi.

Cậu tức giận bước nhanh đến chỗ Raichi, nắm cổ áo gã gầm gừ "Mày vừa nói cái *** gì cơ thằng ch*?!"

"Ha! Nói trúng tim đen rồi chứ gì? Mày là thằng yếu đuối cả tâm hồn lẫn thể xác à? Sao nào? Vừa rồi bị thằng vua bên đội đối thủ nói mà không thông đi à? Đứng trước khung thành mà run sợ thì cuốn gói về nhà đi là vừa, ở đây không chứa chấp!"

"Mày..." Isagi nghiến răng muốn cho tên trước mặt một đấm.

"A! Phải rồi! Hôm đầu tiên mày cũng là đứa gáy to nhất khi đá thằng tóc trắng ra khỏi đây nhỉ? Sao? Nói cho sướng mồm thế thôi à-"

[ Allisagi/Fanfic] Chào nhé, bông hồng xanh.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ