Chương 16

1.9K 185 42
                                    

"Chaeyoung, em có lịch trình lại rồi."

"Ôi lạy Chúa, em sắp chán chết rồi."

Chaeyoung vừa mở cửa đã nhận được tin tốt, vui mừng đến mức nhảy hẳn lên người Jennie để ôm lấy cổ nàng, khiến cả hai ngã người trên nền gạch cứng, Lisa đứng bên trong nhìn hai người đang cười vui vẻ thì lắc đầu ngán ngẩm, quả nhiên chỉ có Jennie mới chịu được tính tình nơi em.

"Vào nhà đi, để bị chụp ảnh thì hôm sau không có lịch trình gì nữa đâu." - Cô lên tiếng nhắc nhở.

"Lisa, ngày mai chúng ta lại được đi làm rồi."

"Em vui vậy sao?"

"Xương em không biết còn nhảy được không nữa."

"Được rồi, vào nhà đi."

Jennie nhờ sức Chaeyoung mới có thể đứng lên, khập khiễng đi vào bên trong căn hộ, nàng không quên phàn nàn.

"Chaeyoung, em lên cân sao?"

"Không có, dáng em vẫn chuẩn mà?"

"Nặng chết được."

"Là do chị yếu quá đó Jennie." - Em lắc lắc ngón tay trỏ ý muốn phản bác việc Jennie cho rằng em đã thả dáng.

"Cái quái gì?"

"Lisa luôn căng chuẩn bữa ăn cho em, không có thừa calo đâu."

"Thật sao?"

Jennie nhìn cô, Lisa gật đầu xác nhận.

"Vậy chị khỏi cần thuê thêm bảo mẫu cho em rồi."

"Không cần, chị giữ mà xài."

"Cái con bé này."

Lisa mỉm cười để lại hai người đang cãi nhau chí chóe sau lưng, bản thân vào lấy nước, tiếng chuông cửa vang lên lần nữa, Lisa chợt nhíu mày.

"Không phải là..."

"Oh Foden, tới trễ nha."

Giọng nói Jennie cất lên khiến Lisa suýt bị sặc, gương mặt hiện lên nét bực nhọc.

"Lại là anh ta." - Lisa lẩm bẩm.

Foden trên tay là bó hoa lớn, anh nở nụ cười ôm lấy Jennie như lời chào, Lisa đứng dựa vào tủ lạnh khoanh tay nhìn ra bên ngoài, Chaeyoung đang đáp lại cái ôm từ Foden.

Cô không biết bản thân đang mong chờ điều gì, nhưng Lisa chắc chắn rằng cô đang rất khó chịu với cái ôm từ em và anh ta ban nãy.

"Mẹ kiếp..."

Là Lisa tự đánh giá quá cao bản thân mình rồi sao?

Trong tia thoáng qua, Lisa hy vọng em sẽ để ý đến sự hiện diện của cô mà từ chối cái ôm kia.

Nét buồn bã hiện rõ nơi đáy mắt, cô thở dài rồi lại quay vào bếp, có lẽ cách duy nhất để không đau lòng chính là không nhìn thấy.

Cô tự nhủ, bản thân đã vượt qua được cú sốc mất cả hai người thân duy nhất thì chuyện này đã là lớn lao gì đâu, đại não luôn an ủi nhưng trái tim nào có nghe theo. Lisa lại nghĩ, cô thật sự không biết bản thân là mạnh mẽ hay yếu đuối, bên ngoài kia dù vùi dập cô ra sao Lisa cũng cảm thấy rất bình thường, nhưng chỉ với một cái chạm, hay một ánh nhìn từ Foden dành cho em và ngược lại thì Lisa lại vô cùng buồn bã.

[LiChaeng] • LimerenceNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ