Chương 4. Cánh diều

3.6K 282 35
                                    

Nhánh hải đường dài nghiêng mình dựa trên bức tường trắng ngoài điện Cam Lộ, gió nhẹ thổi tới, nụ hoa hồng nhạt bay qua tường trắng, phát ra tiếng vang sàn sạt.

Võ Hậu bước vào hậu điện Cam Lộ, nhóm cung nga thấy sắc mặt Võ Hậu không tốt, hầu hạ càng cẩn thận vài phần.

"A nương!" Thanh âm Thái Bình ở ngoài điện vang lên, không đợi Võ Hậu cho phép, nàng liền dẫn theo góc váy chạy tiến vào.

Võ Hậu cuối cùng cũng lộ ra ý cười, "Chạy chậm một chút, cẩn thận không ngã." Đây là hài tử nhỏ nhất của nàng, cũng là hòn ngọc quý trên tay mà nàng sủng ái nhất.

Khi Thái Bình nhào vào trong lòng ngực Võ Hậu, xoang mũi nàng không khỏi hơi toan, hai tay vòng quanh eo Võ Hậu, nũng nịu mà gọi vài tiếng, "A nương, a nương."

Võ Hậu cảm thấy kỳ quặc, "Làm sao vậy?"

Trước khi bước vào điện Cam Lộ, Thái Bình một lòng đều nghĩ đến an nguy của Uyển Nhi, mà khi nàng lại lần nữa ôm chặt Võ Hậu, những cảm giác đã lâu lại nảy lên trong lòng, nàng bỗng nhiên không biết nên nói câu gì trước.

Thái Bình sau một lúc lâu không nói lời nào, Võ Hậu nhìn nhìn trang dung nàng hôm nay, cười nói: "Thái Bình hôm nay trưởng thành không ít nha."

"Dù sao con cũng lớn lên......" Thái Bình cố nén chua xót, ngồi xuống bên cạnh, khoác lấy cánh tay phải Võ Hậu, "Con nghe nói...... Hôm nay a nương sinh khí......"

Võ Hậu cười khẽ, "Cho nên Thái Bình là tới làm cho mẫu hậu vui vẻ sao?"

Thái Bình gật đầu thật mạnh, thuận thế xoa xoa bả vai Võ Hậu, "A nương đừng buồn bực, thái y đều nói, tức giận không tốt cho thân thể đâu."

Võ Hậu nghiêng mặt nhìn nàng, "Tứ Lang nói, tối hôm qua con gặp ác mộng?"

"A?" Thái Bình ngẩn ra một chút.

Võ Hậu nhíu mày, "Thái y xem qua nói như thế nào?"

Thái Bình mỉm cười, "Chính là sợ a nương lo lắng, cho nên con mới đến nhìn xem a nương." Nói rồi, nàng cười thật tươi với Võ Hậu, "A nương người nhìn con nè, khí sắc không tệ phải không?"

Võ Hậu yêu thương xoa gương mặt Thái Bình một chút, "Nói đi, lần này đến chỗ mẫu hậu là muốn cái gì?"

Thái Bình cố nhịn, thiếu chút nữa buột miệng thốt ra cái tên kia, nếu ở thời điểm này nàng tùy tiện đề cập Uyển Nhi, với tâm tính mẫu thân, chỉ sợ sẽ không dễ dàng cho phép, thậm chí sẽ hoài nghi Uyển Nhi ở Dịch Đình không an phận.

Võ Hậu nhìn thấy Thái Bình muốn nói lại thôi, "Không có?"

Thái Bình híp mắt cười cười, "Con chỉ hy vọng a nương ngày ngày thoải mái."

Ý cười của Võ Hậu phức tạp, "Còn gì không?"

Thái Bình duỗi cánh tay khoanh lấy cổ Võ Hậu, "Hôm nay việc gì chọc a nương không vui, a nương coi như là gió thoảng mây bay, qua được thì cho qua, được không?"

"Thái Bình." Thanh âm Võ Hậu đột nhiên trầm xuống, "Có một số việc, không phải mẫu hậu nói qua, liền thật sự có thể qua."

[BHTT][EDIT] Cấm Đình - Lưu Diên Trường NgưngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ