Bảo Bình - Nghiêm Tư
Thiên Yết - Tống Tư Nguyên
Thiên Bình - Nghiêm Tương
Kim Ngưu - Lý Dực....
Gió lớn thì sẽ có mưa, Nghiêm Tương cảm thấy may mà lúc nãy nàng không bỏ cuộc mà mà giữ lấy cây dù. Nếu không thì bây giờ chủ tớ nhà nàng khẳng định ướt nhẹp.
Nàng vui vẻ nhìn về phía Tống Tư Nguyên. Hình như hắn không vui, cũng phải mưa thế này làm sao mà đốt nhang đốt đèn.
Hắn cũng không mang theo dù.
Nghiêm Tương do dự, không biết có nên cho hắn ké một chút không. Nhưng mà bốn người, nàng cũng không thể để Bạch Quỳ bị ướt mưa được.
Tống Tư Nguyên đi về phía nàng, đang chuẩn bị xuống núi. Hắn nghĩ nếu đi cùng Nghê Họa thì tốt rồi, nàng ấy rất cẩn thận nên chắc chắn sẽ mang theo dù. Đột nhiên Nghê Yên lại bị cảm, hại hắn phải đi một mình lại còn gặp phải nhị cô nương nhà Nghiêm gia.
Hai người một trước một sau đi một hồi. Nghiêm Tương muốn nói chuyện với hắn lại sợ mưa lớn quá hắn không nghe. Nàng cố ý đi ngang hàng với hắn, nhìn bộ dạng ướt sũng của hắn khiến nàng có chút thương tiếc.
Nhưng rất nhanh cũng thương tiếc bản thân.
Bạch Quỳ ở bên cạnh vẫn chưa kịp nhìn rõ đã bị nước mưa tạt vào mắt do mất đi tán ô của Nghiêm Tương che cho nàng.
Tống Tư Nguyên nhanh mắt hơn nhưng cũng chỉ kịp thấy Nghiêm Tương không biết vấp vào đâu mà ngã lăn xuống dưới.
Cố Lục lại là người thảm nhất, trong lúc Nghiêm Tương ngã nàng đã buông dù trong tay ra. Chiếc dù theo gió đâm thẳng vào mặt gã.
Tống Tư Nguyên cũng không kịp nghĩ gì mà vội vàng chạy xuống phía dưới. Đường đi đều là bậc thang đá gập ghềnh, khẳng định nàng sẽ bị thương không nhẹ đâu.
Quả nhiên, vẫn là bộ y phục màu vàng kim lúc đầu nhưng đã ướt hết. Một số chỗ cũng đã bị rách ra, thấm máu của nàng. Thấy Nghiêm Tương nằm yên một chỗ khiến cho Tống Tư Nguyên bắt đầu sợ hãi. Không biết có sao không mà ngay cả một tiếng rên cũng không có, cứ thế bất động.
Hôm nay hắn ra đường không xem giờ, gặp phải toàn vận xui, rước nợ vào thân.
Hắn đỡ nàng dậy, dùng tay lau đi nước cùng bụi bẩn trên mặt nàng.
Bạch Quỳ cùng Cố Lục vừa chạy đến đã thấy hắn bế Nghiêm Tương trên tay.
"Tiểu thư nhà cô, có đi xe ngựa tới không ?"
Bạch Quỳ gật đầu, nước mắt nước mũi chảy tèm lem.
Tống Tư Nguyên bế nàng một đường xuống chân núi. Hắn vào trong xe ngựa của mình lấy một cái áo lông ra phủ lên người Nghiêm Tương rồi đỡ nàng vào xe ngựa của Nghiêm gia.
Thôi thì tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên, hắn liền cùng hai người Nghiêm Tương ngồi cùng một xe ngựa.
Người trong nhà đang ngồi nói chuyện phiếm ở đại sảnh, ai nấy đều sợ tái cả mặt nghe Bạch Quỳ vừa run vừa giải thích đầu đuôi mọi chuyện.
