Chương 83

247 9 0
                                    

Edit & Beta: Đòe

Tiếng mưa rơi lộp bộp, tiếng mưa đập vào mặt ô phát ra âm thanh kinh hoàng, như thể nó sẽ bị tốc ngược lên.

     Cửa tẩm điện chợt mở ra, một tia sáng từ từ lọt ra bên ngoài, Nguyên Trưng nhìn Sầm Dạ Lan đứng cạnh cửa không chớp mắt. Y quay về phía ánh sáng, dáng người mảnh khảnh thon dài, gió đêm mưa xiên bao phủ khắp thế gian, bỗng có một tia chớp lóe lên xé ngang màn trời, tiếng sấm ầm ầm trong mây đen dày đặc, đang hung bạo tiến đến gần.

     Một lúc sau, Sầm Dạ Lan hơi nghiêng người sang một bên để nhường đường.

     Trái tim Nguyên Trưng lỡ đập nhanh hơn vài nhịp, còn chưa kịp phản ứng thì bước chân đã lội bước qua. Dưới mái hiên ẩm ướt, nước mưa không ngừng chảy dọc theo bậc đá, hắn nhấc chân bước lên bậc, nhìn chằm chằm Sầm Dạ Lan, ánh mắt hắn rực lửa và rõ ràng khiến y khó chịu lùi lại một bước, khẽ nói: "Mưa lớn như thế, ngươi ra ngoài dầm mưa để làm gì vậy?"

     Nguyên Trưng nói: "Phê sổ con đến muộn, ngủ không được, nên muốn đến nhìn ngươi một lúc."

     Sầm Dạ Lan liếc mắt nhìn hắn, Nguyên Trưng đã đứng ở bên ngoài được một lúc lâu, quần áo và đầu tóc đều ướt sũng, nhưng ánh mắt hắn lại sáng ngời, như thể đã quên đi cuộc cãi vã khó chịu giữa hai người.

     Sầm Dạ Lan khẽ thở dài, nói: "Ngươi giờ đã là vua của một nước, sao còn hành xử lỗ mãng như vậy."

     Nguyên Trưng không nói gì, chỉ nhìn Sầm Dạ Lan cười. Sầm Dạ Lan bị hắn nhìn chằm chằm thì không nói nên lời, bên trong tẩm điện bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa gió xào xạc bên ngoài.

     Nguyên Trưng vươn tay ôm lấy hai má y, tay hắn rất lạnh còn mang theo chút ẩm ướt hơi nước, sau khi chạm một cái đã lập tức rút tay về: "Muộn vậy rồi sao còn chưa đi ngủ?"

     Sầm Dạ Lan im lặng, nhưng ánh mắt lại rơi xuống bờ vai ướt đẫm nước mưa của hắn, nhẹ giọng nói: "Quần áo của ngươi ướt rồi, đi thay đi."

     Y nói rất tự nhiên, Nguyên Trưng ngẩn ra, thấy hơi lâng lâng, ai thanh, cứ nhìn y không nỡ rời đi. Sầm Dạ Lan mặc áo lót trắng, không cẩn thận tỉ mỉ như thường lệ, để lộ ra hai mảng xương quai xanh trắng nõn, tóc xõa, toát lên một vẻ đẹp lười biếng, trầm lặng. Sầm Dạ Lan không chịu nổi ánh mắt của hắn, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, y thầm nghĩ, mình thực sự bị điên rồi.    

     Nhưng vì nhìn thấy Nguyên Thân đnag một mình đứng dưới trời mưa, không hiểu vì sao sự tự kiềm chế và bình tĩnh của y đều bị gạt sang một bên, đến khi y định thần lại thì hai người đã đứng đối diện nhau ở cửa.

     Chợt bên ngoài điện vang lên giọng nói của Thành Hòe, hắn lớn lên trong cung, ít nói nhưng biết tiến lùi, đi vào đưa nước ấm và quần áo sạch xong lập tức rời đi.

     Chỉ còn lại hai người ở trong điện.

     Sầm Dạ Lan không yên lòng lần mò tìm quyển binh thư mà y đã đọc, Nguyên Trưng cuối cùng cũng nhìn đi chỗ khác. Không lâu sau, y nghe thấy tiếng sột soạt thay quần áo và tiếng nước, y thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút lạc lõng khó hiểu, tựa như đang chờ đợi một cái gì đó.

[ĐM/EDIT] QUAN SƠN NGUYỆTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ