Chương 37

161 7 0
                                    

Edit & Beta: Đòe

"Tướng quân, đã sắp xếp ổn thỏa cho người dân." phó tướng cung kính báo cáo.

Sầm Diệc nhìn dãy núi phía xa, ánh bình minh vừa ló rạng, phía đông dần bừng sáng, cây cối xơ xác phủ đầy sương sớm, lạnh lẽo hoang vắng. Điều này khiến cho Sầm Diệc nhớ lại ngày ấy tiểu thúc qua đời. Sầm Hi bị thương rất nặng, tổn thương đến phổi và tim, ông cố gắng chống đỡ được nửa tháng, hoa mai trong viện còn chưa kịp nở thì ra đi.

Sầm Hi ho cả đêm, nôn ra máu đen, dù y và Sầm Dạ Lan có lau thế nào cũng không sạch được.

Từ nhỏ đến lớn, Sầm Hi như một vị thần trong mắt Sầm Diệc, ông không chỉ là Chiến thần Bắc Cảnh, mà còn là vị thần trong lòng y, đánh đâu thắng đó, sẽ không bao giờ gục ngã.

Nhưng vị thần của y giờ đang hấp hối và vô cùng đau đớn.

Mười năm sau, mỗi lần nghĩ lại, Sầm Diệc vẫn cảm thấy lòng đau nhói.

Sau đó Sầm Hi đột nhiên tỉnh lại, như là hồi quang phản chiếu, ông mở mắt ra, nhìn Sầm Diệc, khàn giọng nói: "Diệc Nhi, sao con lại khóc?"

Sầm Diệc nghẹn ngào: "Tiểu thúc thúc... Người đừng đi."

Sầm Hi gắng gượng nở nụ cười, vươn tay sờ sờ gò má Sầm Diệc, ngón tay lạnh như băng cố gắng lau nước mắt cho y: "Đã là một vị tướng quân rồi, sao còn khóc như một đứa trẻ."

Sầm Diệc rất đau lòng, nước mắt chảy giàn giụa. Sầm Hi khe khẽ thở dài, đưa mắt nhìn Sầm Dạ Lan đang đứng bên giường, thiếu niên từ trước đến giờ vẫn luôn dè dặt, nhưng hai mắt đã đỏ hoe, như đang phải chịu đựng sự đau buồn vô tận.

Sầm Hi nói: "Diệc Nhi, con đi ra ngoài trước, ta có lời muốn nói với A Lan."

Sầm Diệc giật mình, lông mi còn đọng nước mắt, luống cuống mà nhìn Sầm Hi:"... Tiểu thúc thúc."

Sầm Hi nhắm mắt lại, nói: "Nghe lời."

Sầm Diệc quay đầu lại nhìn Sầm Dạ Lan, mím môi, rồi mới đứng lên, chậm rãi lui ra ngoài gian nhà, lúc y đóng cửa lại, Sầm Dạ Lan đã quỳ gối bên giường bệnh, đôi tay gầy gò và xanh xao của Sầm Diệc đang đặt trên vai Sầm Dạ Lan.

Sầm Diệc đứng ở ngoài cửa, trong viện chỉ có Cố Bách Ưu và đồ đệ của ông, mấy người hầu, y và mọi người đều ở bên ngoài. Trời còn chưa sáng hẳn , đêm đông gió lạnh thấu xương, tiếng nghẹn ngào nức nở, khiến cho lòng người phiền muộn.

Sầm Diệc ngơ ngác nhìn mấy cây hồng mai trong sân, cảm thấy toàn thân lạnh toát, khi còn rất nhỏ y đã đi theo Sầm Hi. Thời điểm phụ thân chết trận, Sầm Diệc cũng chỉ mới năm tuổi, nắm lấy áo bào Sầm Hi hỏi, tiểu thúc thúc, cha con đâu rồi?

Sầm Hi mặc đồ trắng, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nắm tay y, nói:" Diệc Nhi, cha con đã rời đi và đến một nơi rất xa, sau này con đi theo tiểu thúc, có được không nào?"

Sầm Diệc không hiểu, nói:" Cha sẽ không trở lại nữa sao?"

Khóe mắt Sầm Hi hơi đỏ lên, giọng có chút đỏ lên:" Không về nữa, sau này chỉ còn chúng ta..."

[ĐM/EDIT] QUAN SƠN NGUYỆTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ