#18.

125 13 0
                                    

" Chị gái, hôm nay là ngày vui mà sao chị lại khóc". Hải Đường nhìn chị mình khó hiểu, chưa bao giờ cô thấy Hải Băng đau khổ như vậy

" Đường Nhi em nghe chị nói, ngày mai em sẽ thay chị gả vào Vương gia". Hải Băng gượng cười nhìn em gái, cô không biết nên vui hay nên buồn

" Hả....sao có thể như vậy được, người gả vào Vương gia phải là chị mới đúng chứ"  Hải Đường chau mày

" Em không biết gì sao? Cha mẹ nói với chị là em chỉ còn sống được hơn hai tháng nữa thôi, bệnh tim của em chẳng thể chữa khỏi được". Hải Băng thút thít

" Họ nói bệnh em đã khỏi hoàn toàn rồi còn gì, chị nói dối"  Hải Đường không muốn tin vào sự thật, cô đã sống với căn bệnh quái ác này từ khi mới chào đời. Mời biết bao nhiêu bác sĩ khám không biết bao nhiêu bệnh viện, cô cũng nghĩ là bệnh của mình đã khỏi từ lâu rồi

" Em hãy về Vương gia làm dâu đi, bố mẹ chỉ mong em có thể hạnh phục nốt khoảng thời gian ít ỏi còn sót lại. Chị ổn và sẽ chúc phúc cho em hi vọng bên đó họ yêu thương và coi em như người nhà, chỉ như thế thôi cũng làm cho chị vui lắm rồi"  Hải Băng động viên em gái mình

" Chị ơi không cần như vậy đâu, dù còn sống được một tuần thì em cũng không bao giờ làm như vậy đâu. Sao chỉ vì hạnh phúc của em mà chị lại phải đánh đổi như thế, em sẽ đi hỏi cho ra nhẽ chuyện này". Hải Đường cảm thấy vô cùng bức xúc

" Đừng, bố mẹ không biết chị sẽ nói chuyện này với em đâu. Ngày mai họ sẽ bỏ thuốc vào đồ ăn cho em ngủ sau đó mặc hỉ phục cho em, chị sẽ giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra hết". Hải Băng ngăn cản em gái lại

" Sao chị lại hi sinh nhiều như thế để làm gì, mọi người tự ý ép buộc cuộc đời em......như vậy nghĩ rằng em sẽ vui ư". Hải Đường bất lực đau đớn

" Chị xin lỗi, chị không biết phải làm sao để giúp em. Nếu được chọn chị cũng sẽ làm như vậy, Hải Đường hãy sống thật hạnh phúc nhé. Ngày mai chị sẽ không thể đưa em về bên nhà chồng nhưng chị cũng sẽ cầu mong phật tổ phù hộ cho đứa em bé bỏng của chị". Hải Băng quệt nước mắt, cô không muốn thấy em gái mình cảm thấy có lỗi

Ngày cưới vui mừng như thế, kèn trống rộn ràng pháo nổ đì đùng nhưng Chu gia chẳng có ai vui được. Mặt ai cũng buồn rười rượi, giống như đang mang trong lòng một nỗi niềm gì đó khó nói

Hải Băng cũng bất lực nhìn ra bên ngoài, từ hồi nhỏ đến giờ cô luôn cảm nhận được sự thiên vị của bố mẹ giành cho em gái mình nhiều hơn. Có gì tốt họ đều cho Hải Đường nhiều hơn cô, đương nhiên phận làm chị lớn Hải Băng cũng chẳng đòi hỏi gì quá nhiều càng ngày cha mẹ càng quá đáng hơn

" Tiểu thư, người đang nghĩ gì vậy". Vân Tường nhìn chủ nhân mình buồn bã cô cũng cảm thấy buồn theo

" Tường Nhi, cô đoán xem người ngồi trên kiệu kia là ai?". Một câu hỏi hết sức đơn giản giành cho những người trong gia đình, còn người ngoài thì đương nhiên sẽ không nhận ra điều bất thường

" Tiểu thư thấy bất công sao người không phản ứng lại, Vân Tường cũng hiểu được rõ ràng phu nhân và lão gia đang thiên vị nhị tiểu thư hơn. Sao có thể nhẫn tâm như vậy được, Hải Băng tiểu thư mới là người mà Vương gia lựa chọn làm con dâu cơ mà". Vân Tường cũng vô cùng bất bình nhưng chẳng thể làm gì khác

(12CS) Xuyên Không Kí SựNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ