Chương 17:nghỉ bệnh (2)

321 5 0
                                    

Đi đến phòng làm việc của Tiêu Lôi, thấy cô đang ngồi ở bàn làm việc, Bùi Hiếu Viễn tiến lại gần cô, "Vẫn bận sao?"

"Hiểu Viễn, em sắp xong việc rồi, sao hôm nay anh xuống sớm vậy?" Tiểu Lôi có chút khó hiểu, chồng cô chưa bao giờ tan làm sớm như vậy.

Bùi Hiếu Viễn thấp giọng nói: "Có chút việc." Sau đó, hắn quay đầu nhìn bàn làm việc của An Dĩ Nặc, trên bàn không có ai, liền hỏi: "Trợ lý An không đến làm việc à?"

"Vâng, tối hôm qua cô ấy đã xin nghỉ phép, và nói sẽ nghỉ ngơi vài ngày, vết thương ở mắt cá chân có vẻ rất nghiêm trọng." Tiêu Lôi nhớ lại, cô quên nói với hắn chuyện này.

"Ừ." Bùi Hiếu Viễn gật đầu, đặt bản kế hoạch lên trênbàn.

Kết quả là, An Dĩ Nặng không chỉ nghỉ ngơi vài ngày, mà còn nghỉ ngơi tới hơn mười ngày với lý do vết thương ở chân, cô ấy đã không đi làm gần nửa tháng rồi.
Mấy ngày nay cô không đến công ty, mấy đồng nghiệp bắt đầu thay cô làm việc, rất bận rộn, kế hoạch hạng mục vốn dĩ cô tham gia cũng bị đình trệ, mấy đồng nghiệp buộc phải tăng ca để sắp xếp lại kế hoạch.

Cố Nghiêu thỉnh thoảng đến nhà An Dĩ Nặc để thăm cô, sau khi biết địa chỉ nhà cô, chỉ cần có thời gian, anh đều đến nhà cô và chủ động nấu cơm cho cô.
Chủ nhật, An Dĩ Nặc lại ngủ ở nhà, hình tượng nhân viên hiệu suất ban đầu của cô đã không còn, mấy ngày nay cô mặc đồ ngủ cả ngày, ở nhà một mình tự do tự tại.

Bỗng nhiên, chuông cửa vang lên, An Dĩ Nặc giật mình mở mắt ra, lấy điện thoại ra kiểm tra, đã 10 giờ hơn rồi.

Cô có chút nghi hoặc, nghe tiếng chuông cửa chậm rãi vang lên, cô không cần nghĩ cũng biết là Cố Nghiên tới, người đàn ông này thỉnh thoảng lại tìm đến cô, đáng lẽ cô không nên nói cho anh số phòng.
An Dĩ Nặc bất lực đi tới, vuốt mái tóc có phần rối bù của mình, mở cửa ra, nhìn người đàn ông cao lớn chững chạc trước mặt, có chút sững sờ, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Cô sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt hơi mở to lộ ra một tia kinh ngạc, sau đó thu lại vẻ kinh ngạc trong mắt, chậm rãi nói: "Sao Bùi tổng lại tới đây?"

Nhìn thấy Bùi Hiểu Viễn còn mang theo một hộp quà, An Dĩ Nặc liền hiểu ra, không thấy Tiêu Lôi ở phía sau, cô cảm thấy hơi kỳ lạ, Tiêu Lôi thực sự bảo hắn một mình đến thăm cô?

Lần này đúng là Tiêu Lôi đề nghị, lo lắng tâm trạng của cô không được tốt, định mua thuốc bổ để vợ chồng cùng nhau đến thăm cô, nhưng trên đường có việc khẩn cấp nên Tiêu Lôi đã bảo Bùi Hiểu Viễn đến đây một mình.
Bùi Hiểu Viễn nhìn cô gái với mái tóc rối bời trước mặt, khuôn mặt ngước lên trời, khuôn mặt nhỏ không trang điểm vẫn rất xinh đẹp, nhìn qua có vẻ rất lười biếng, hắn bình tĩnh nhìn cô, trầm giọng nói "Chân của cô đã ổn chưa?"

Ái muội-dụ dỗ xuất quỷ. Where stories live. Discover now