11.7.2019

372 66 5
                                    

11.7.2019

tôi là chương hạo.

hôm nay là một ngày trời quang mây tạnh.

tôi đã nghỉ ngơi đầy đủ và cảm thấy cơ thể vô cùng khoẻ mạnh, vì nhớ thằng nhóc gyuvin thế nên hôm nay tôi sẽ đến lớp.

tạm biệt kẹo đường, tôi xỏ giày, xe đạp mang tôi chạy đến trường đại học. tôi hít lấy bầu không khí tươi mát của hàn quốc, tôi vẫn luôn yêu đất nước này kể từ khi tôi đặt chân đến đây, gặp những người bạn tốt.

và còn vì đây là nơi tôi gặp được em ấy.

"chương hạo! anh chết ở đâu mấy hôm nay vậy?"

nhóc gyuvin có vẻ khá dỗi, nhưng sự vui mừng của thằng nhóc tôi có thể nhìn ra được: "anh mày không khoẻ thôi."

tôi tán gẫu với nó một chút trước khi giáo viên vào lớp và chúng tôi bắt đầu tiết học. sắp đến kỳ thi cuối kỳ và tôi cũng đã chuẩn bị tốt nghiệp, tôi hy vọng mọi việc sẽ thuận lợi.

học xong, tôi cùng gyuvin đến đón nhóc yujin, thằng bé vẫn đáng yêu như ngày nào.

"tiền bối chương hạo dùng nước hoa gì thế ạ? thơm quá đi!", yujin reo lên khi nhóc bước đến gần tôi.

thật kỳ lạ, tôi không có thói quen sử dụng nước hoa, gyuvin cũng biết điều đó.

"anh không sử dụng nước hoa đâu."

yujin có vẻ ngạc nhiên: "nhưng rõ ràng là mùi hương xuất phát từ tiền bối mà…"

nhóc con đến gần hơn, hít sâu một hơi: "...đây này, có mùi như hương hoa lưu ly vậy!"

tôi và gyuvin nhìn nhau, tôi không hề phát giác được việc bản thân toả ra mùi thơm của hoa. gyuvin cũng đến gần ngửi thử: "đúng vậy nè, anh cứ như tắm trong bồn nước hoa đi ra vậy!"

tôi kéo áo lên, ngửi cơ thể mình.
và đúng như hai đứa nhỏ nói, cơ thể tôi ngập tràn mùi hoa lưu ly thơm ngào ngạt.

tôi khó hiểu, thế nhưng cuộc đối thoại sau đó cũng kết thúc bởi hương thơm của sườn xào chua ngọt toả ra từ canteen khiến bụng của chúng tôi reo lên.

tôi và yujin chọn một bàn trống còn gyuvin đi lấy thức ăn cho cả ba. bỗng dưng, tôi cảm nhận được cơn nghẹn nơi cổ họng và dường như có thứ gì đó đang mắc kẹt ở đấy. tôi ho khan lập tức ôm miệng chạy vào nhà vệ sinh, đến mức yujin cũng ngỡ ngàng.

tôi chạy vào toilet, may mắn lúc đấy khá vắng người. tôi nôn ra một bãi gì đó, nhìn lại trong bàn tay mình là một sắc tím rực pha lẫn với nước bọt nhớp nháp.

là cánh hoa của hoa lưu ly.

đây là lần thứ hai cơn ho ra những cánh hoa này xuất hiện, nó khiến đầu óc tôi choáng váng, tôi tháo kính ra, đột nhiên trước mắt tôi là một không gian đục ngầu và mờ ảo.

từ bao giờ tôi lại cận nặng đến vậy?
tôi cảm nhận được búp hoa trong hốc mắt của mình đã lớn hơn ngày hôm qua, nói đúng hơn là nó đang ngày càng phát triển.

và một ngày nào đó nó sẽ lớn lên đến mức, cướp đi cả thị giác của tôi.

đó là điều tôi dự đoán được về kết cục của mình. tia hy vọng duy nhất bây giờ của tôi, chính là kiểm chứng cách thức trị khỏi bệnh mà tôi vừa phát hiện vài hôm trước.

binhao | forgetmenot ✓Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ