Chương 35

1.8K 87 7
                                    

Châu Thi Vũ sau một giấc ngủ dài cũng đã đỡ hơn phần nào, nàng ưm một tiếng rồi khẽ mở mắt. Thật khó khăn, vì hôm qua nàng khóc rất nhiều nên mắt hơi đau một tí.
Chống tay cố gắng ngồi dậy thì cảm nhận eo bị một lực chặn lại, nàng mơ hồ nhìn qua bên cạnh. Vương Dịch đang ôm nàng ngủ, nhìn đến chiếc khăn từ trên trán mình rớt xuống, Châu Thi Vũ lờ mờ nhớ lại mọi chuyện hôm qua.

Hôm qua sau khi tắm xong nàng cảm thấy hơi mệt một chút nên muốn ngủ, càng ngủ càng say, thân thể nóng bức mệt mỏi, rất muốn ngồi dậy nhưng gượng hoài không được đành nằm ngủ tiếp.
Nàng trong cơn mê man cảm nhận được có người chăm sóc cho mình, còn ôm mình vào lòng, rất muốn mở mắt ra nhìn cho rõ nhưng mí mắt nặng trĩu.
Bây giờ nhìn thấy một màn này Châu Thi Vũ khẳng định hôm qua Vương Dịch đã chăm sóc cho nàng, cô không có bỏ mặc nàng. Nghĩ đến đây, Châu Thi Vũ không kìm được cảm xúc, lòng mắt đầy nước có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Vương Dịch đang ngủ thì nghe tiếng thút thít, mở mắt ra thì thấy Châu Thi Vũ đang ngồi khóc ngon lành. Cô luống cuống ngồi dậy ôm nàng vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng.
- Sao lại khóc, chị còn đau ở đâu sao Bảo bảo?
Nghe Vương Dịch nói, Châu Thi Vũ càng khóc lớn hơn, gắt gao ôm chặt Vương Dịch, dán mặt vào ngực cô òa khóc một trận khiến Vương Dịch càng thêm lo lắng.
- Ngoan không khóc, khóc nữa sẽ mệt.
- Hic, chị tưởng em sẽ không quan tâm chị nữa, chị sợ em sẽ bỏ mặc chị, hic.
- Không có đâu, em sẽ không bỏ chị, em làm sao có thể bỏ chị được chứ Bảo Bảo?
- Nhưng mà chị đã làm tổn thương em, có lỗi với em, chị không xứng với em, hic hic...
- Không có, chị không có lỗi với em, hắn ta không có chạm vào chị, là em gạt chị thôi...em...
Vương Dịch không nghe thấy tiếng khóc trong lòng ngực nữa, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chưa được bao lâu, cô cảm thấy có gì đó không ổn.

Châu Thi Vũ im bặt không nói tiếng nào vẫn vùi vào ngực cô, nghe những lời Vương Dịch nói ánh mắt đanh lại. Suy nghĩ một chút, hôm đó sau khi tỉnh lại nàng quá hoảng và đau lòng nên không nghĩ kĩ càng. Ngoại trừ những dấu hôn đỏ trên người ra thì không có gì bất thường hết, cũng không có đau, không hề giống như vừa mới xảy ra quan hệ.
- Em vừa nói gì?
Câu hỏi của Châu Thi Vũ mười phần lạnh lẽo, gương mặt ở trong ngực Vương Dịch càng ngày càng âm u. Nhưng Vương Dịch nào nhìn ra ý tứ trong câu hỏi của Châu Thi Vũ, cô chỉ quan tâm bây giờ Châu Thi Vũ đang bị bệnh nên phải dỗ ngọt nàng.
- Em nói là hắn ta không có làm gì chị hết, em đã đến kịp lúc.
- Vậy thì những dấu hôn này thì sao?
- Là em, là em hết.
Không khí trong phòng bỗng chốc chùng xuống, hai tay ôm Châu Thi Vũ có chút cứng ngắc. Cô đẩy nhẹ Châu Thi Vũ ra quan sát sắc mặt của nàng. Gương mặt Châu Thi Vũ tối sầm, hai mắt đằng đằng nộ khí khiến Vương Dịch chột dạ đổ mồ hôi hột.
- Bảo... Bảo bảo à, chị đang bệnh, nghỉ ngơi vẫn tốt hơn, có chuyện gì để sau rồi hãy nói ha.

Vương Dịch cười hì hì, bộ dạng của Châu Thi Vũ bây giờ thật đáng sợ, giống như muốn trả thù vậy. Cô đâu có muốn vậy đâu, cô chỉ là nghĩ cho đại cuộc thôi mà, có đau thì mới có khôn chứ.
Cảm nhận một lực đạo lớn bên eo, Vương Dịch la oai oái, Châu Thi Vũ đang dùng sức nhéo thật mạnh vào eo cô, sức lực không hề giống người đang bị bệnh a.
- Yah Vương Dịch!! Em khiến tôi đau khổ muốn chết rồi đây này!! Giở trò biến thái trên người tôi còn đổ qua cho tôi hả?!?
- Oái! Chị nghe em nói, em làm vậy thì chị mới hiểu được tầm quan trọng của em chứ. Em hỏi chị, tại sao chị lại không nghe lời em, em đã nói là chị phải tránh xa tên đó ra rồi mà, tại chị không nghe em nói, còn vì hắn mà lỡ hẹn với em, làm chị khổ một chút cũng đáng lắm!

Vương Dịch từ thế bị tấn công sang tấn công, mỗi câu nói cô đều ép sát người Châu Thi Vũ. Vương Dịch nói đúng, Châu Thi Vũ không phản kháng được chỉ biết rụt cổ nghe giáo huấn.
- Chị biết lỗi rồi mà...
Hai mắt Châu Thi Vũ rưng rưng nhìn Vương Dịch, uất ức nằm xuống vùi đầu vào gối nghẹn ngào, nàng còn đang bị bệnh đó nha, Vương Dịch nói chuyện với người bệnh như vậy sao.
- Nè, chị làm sao nữa vậy Bảo bảo?
- Em lớn tiếng với chị.
Châu Thi Vũ giọng nhỏ như muỗi kêu. Vương Dịch thở dài nằm đè lên lưng Châu Thi Vũ, cuối đầu hôn lên cổ nàng một cái.
- Được rồi đừng khóc, em không trách chị nữa, đi ăn sáng thôi, mặt trời sắp lên đỉnh núi rồi kìa.
- Em còn chưa tắm mà đòi đi ăn cái gì?
Châu Thi Vũ vẫn không ngẩng mặt lên nhưng hình như là không còn khóc nữa. Vương Dịch nghi hoặc nhìn xuống người mình, là bộ đồ mặc ở công ty hôm qua, thật là mất mặt mà. Cô lập tức leo xuống giường đi lại tủ quơ đại một bộ đồ rồi đi thẳng vào nhà tắm, khó chịu chết cô rồi.

Châu Thi Vũ nghe tiếng đóng cửa thì ngẩng mặt lên, khóe môi giương một nụ cười. Vương Dịch nói như vậy nghĩ là nàng không có rơi vào bẫy mấu chốt của hắn ta, nàng không làm gì có lỗi với cô hết, Vương Dịch vẫn còn thương nàng.
Châu Thi Vũ lòng như nở hoa trở lại, tìm kiếm điện thoại bị mình bỏ quên mấy ngày nay mở lên xem. Ngoài nhiều cuộc gọi nhỡ của Vương Dịch ra thì còn có một tin nhắn hỏi thăm của Mộng Dao. Châu Thi Vũ nhanh chóng trả lời lại cho Mộng Dao yên tâm.
Nghĩ gì đó, một lát sau nàng mới nhấn chọn một tấm ảnh của Vương Dịch rồi gửi đi kèm theo một dòng tin nhắn. Chưa đầy 2 phút sau, điện thoại của nàng liền ting ting lần lượt mấy cái như báo động nhưng nàng không thèm mở lên xem. Ngáp dài một cái, nàng đem điện thoại đi sạc pin.

Cạch. Cửa phòng tắm mở ra, Vương Dịch trong bộ dạng tươm tất đi ra ngoài. Cô nghi hoặc nhìn bộ dạng tươi tắn của Châu Thi Vũ, dù hốc mắt còn đỏ nhưng nhìn rất vui vẻ. Cô đi lại áp tay lên trán nàng, có phải sốt đến điên rồi hay không?
- Chị không sao chứ Bảo bảo?
- Ừm không sao! Em xuống nhà chuẩn bị bữa sáng trước đi, một lát chị xuống.
.
Trên bàn ăn, Vương Dịch cầm muỗng nhưng lại không động vào thức ăn mà chỉ chăm chú nhìn Châu Thi Vũ. Thái độ vui vẻ hạnh phúc đó là sao? Rõ ràng sáng nay còn rất ảm đạm mà, cô tưởng sau khi nàng biết chuyện thì mình sẽ bị giận chừng một tuần lễ chứ.
- Hửm? Sao em không ăn đi?
Vương Dịch bỏ muỗng xuống nắm lấy tay Châu Thi Vũ, gương mặt bảy phần đau khổ ba phần tự trách nói với nàng.
- Bảo Bảo à...chị có gì hay có giận gì thì cứ nói với em, chị đừng có như vậy mà, em biết em làm chị buồn nhưng chị như vậy em lo cho chị lắm.
- Em nói cái gì vậy?
- Chị mắng em đi, đánh em nhập viện cũng được, miễn là chị thấy vui trở lại. Chị đừng cố cất giấu uất ức trong lòng nữa, nhiều quá sẽ sinh bệnh, nụ cười che đậy cảm giác đau thương đó của chị không qua mắt được em đâu... Bảo bảo.

- Làm việc nhiều quá điên rồi hả? Mau ăn sáng đi, nói nhiều quá.
Vương Dịch không nói nữa, bất đắc dĩ ăn bữa sáng của mình. Cô nhớ tới những thông tin mình đọc được trong sách. Ví dụ như những người sau khi trải qua một cú sốc lớn thì người ta sẽ không khóc lốc ầm ĩ mà ngược lại tỏ ra rất bình thường, nhiều lần như vậy sẽ dẫn đến trầm cảm, mà một khi đã đến trầm cảm rồi thì khó có thể bình thường trở lại, nhiều khi còn nghĩ quẫn.
Nghĩ đến đây, tay cầm muỗng run run, ngước mặt lên vẫn thấy Châu Thi Vũ đang cười vui vẻ, Vương Dịch thầm thở dài. Ôi Châu Thi Vũ, chị khóc đi mà, chị khóc thì em mới vui được, chị mà cứ cười tủm tỉm như vậy em cảm thấy rất buồn.
.

[ Thi Tình Hoạ dịch] Vương Phu Nhân ( COVER)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ