Chương 29

1.6K 87 2
                                    

.
.
.
Sáng sớm, vì là mùa hè nên ngày dài hơn đêm. Chỉ mới 6 giờ mà những tia nắng đầu ngày nhè nhẹ chiếu rọi vào phòng, nhảy múa trên gương mặt xinh đẹp trắng nõn của nàng. Châu Thi Vũ nhạy cảm nhíu mày, nàng xoay người một cái đem khuôn mặt giấu trong lòng ngực của người bên cạnh tiếp tục ngủ. Vương Dịch đã thức giấc nhưng vẫn còn mệt, hôm qua đã vận động nhiều vậy mà. Cô vòng tay kéo Châu Thi Vũ vào sát người mình an ổn nhắm mắt.

Reng reng. Tiếng chuông báo thức đánh thức Châu Thi Vũ, nàng lười biếng giơ tay qua tắt chuông. Mệt mỏi ngồi dậy chuẩn bị đi làm, nhưng vừa nhấc người lên một chút thì cả người ê ẩm không thôi, cố gắng lắm mới ngồi lên được, dựa cả người vào đầu giường.

Tấm chăn trên người trượt xuống khiến cả cơ thể Châu Thi Vũ lộ ra ngoài không khí, những ký ấn đo đỏ cũng hiện ra, khắp người chỗ nào cũng có. Lại nhìn đến vệt máu đỏ đã khô trên giường, nàng không khỏi xấu hổ, liền dùng cái chăn che lại vệt máu đó. Hôm qua nàng cùng Vương Dịch đã quan hệ a, còn là lần đầu của nàng, không tránh khỏi bỡ ngỡ.

Đang suy nghĩ thì eo mình bị một vòng tay ấm áp ôm lấy, Châu Thi Vũ cuối người nhìn con người đang nhắm mắt bên cạnh, đầu đang dụi vào hông của nàng.

- Bảo Bối, chị đã là người của em.
Chất giọng ngáy ngủ nhè nhẹ, Châu Thi Vũ mỉm cười vuốt ve đầu Vương Dịch, vuốt đến tai cô khẽ xoa xoa trái tai xinh đẹp.
- Tối qua em hành chị chết lên chết xuống, đáng ghét. - Nàng vừa nói vừa bấm nhẹ vào trái tai cô.
- Ui! Là do chị quá câu dẫn thôi. Chưa xong đâu, sắp tới em sẽ từ từ ăn chị, ăn đến khi nào chị không chịu nổi nữa thì thôi.
- Háo sắc!
- Cũng chỉ háo sắc với một mình Châu Thi Vũ.
- Dẻo miệng!
- Bảo bối, chị nghỉ ngơi thêm một chút đi, hôm nay không cần phải đi làm đâu. - Vương Dịch vừa nói vừa kéo Châu Thi Vũ xuống ôm chặt nàng, thân thể nàng thật sự rất tốt khiến cô mở mang tầm mắt.
- Thế sao được?
- Chị muốn đi làm để gặp người bạn hôm qua sao?

Vương Dịch lập tức mở mắt ra liếc Châu Thi Vũ. Ở nhà nghỉ ngơi không chịu lại muốn đi làm, không phải là nhớ đến lời hẹn của tên kia hôm qua đó chứ?
- Em lại vậy nữa rồi, dù sao cậu ấy cũng là bạn chị, còn rất thân nữa, lâu ngày gặp lại đương nhiên là có chuyện muốn nói rồi.
- Đúng rồi, chị xem hắn là bạn nhưng không biết hắn có nghĩ như vậy không.
- Em nói vậy là sao?
- Không có gì, để em bế chị đi tắm.
Vương Dịch nói rồi bật dậy, ôm ngang người Châu Thi Vũ bế nàng vào phòng tắm. Châu Thi Vũ bỗng dưng được nhấc bỗng lên theo phản xạ ôm chặt lấy cổ Vương Dịch. Nàng tròn mắt kinh ngạc, cô khỏe thật đó nha, không chỉ riêng trên giường. Nghĩ đến đây, nàng lập tức xấu hổ.

Sau khi vệ sinh cá nhân, tắm rửa thay đồ xong. Vương Dịch chở Châu Thi Vũ đến công ty. Nhưng mà hôm nay Vương Dịch không chạy xe vào gara mà lại đậu trước công ty rồi tắt máy. Châu Thi Vũ khó hiểu nhưng khi thấy Vương Dịch bước ra thì hoảng hốt kéo cô lại.
- Em điên hả? Lỡ mọi người thấy chị đi chung xe với em thì sao? Chạy xe vào gara đi.
- Thì có sao đâu? Chị là người yêu em mà.

Vương Dịch nói rồi mở cửa nhấc một chân ra ngoài, nhưng chưa kịp nhấc chân kia thì Châu Thi Vũ đã nhanh nhẹn kéo mạnh cô lại. Trèo qua ghế lái nhấc cả người ngồi lên đùi của Vương Dịch ấn vai cô vào ghế. Trong xe hơi chật chội nên dù hơi hoảng nhưng Vương Dịch vẫn đặt tay lên đầu Châu Thi Vũ để nàng không vị va vào nóc xe.

- Chị làm cái gì vậy? Mau xuống đi.
- Không xuống! Em lái xe vào gara mau!
- Không lái! Em muốn cho mọi người biết chị chính là người yêu của em. Cho người bạn đó của chị thấy lại càng tốt.
- Haiz em lại vậy nữa rồi.
Vương Dịch một khi đã muốn làm việc gì đó thì có ngăn cản cũng vô ích. Châu Thi Vũ chỉ có thể cố nghĩ cách để làm Vương Dịch dịu xuống một chút. Nghĩ lại một phần cũng do nàng, ai biểu hôm qua kích động quá ôm chầm lấy Trương Phong làm gì không biết.
Châu Thi Vũ cuối người đặt lên môi Vương Dịch một nụ hôn nhẹ, khi cô có ý định kéo gáy nàng xuống hôn sâu hơn thì Châu Thi Vũ nhanh chóng dứt khỏi nụ hôn làm Vương Dịch hơi bất mãn. Châu Thi Vũ dùng ngón tay lướt trên môi Vương Dịch nở nụ cười yêu mị.

- Thôi mà, người ta không muốn gặp thêm phiền phức ở trong công ty đâu. Một Chu Y đã đủ lắm rồi, bộ em muốn mấy vệ tinh của em tìm chị tính sổ một lượt luôn hay sao?
- Bọn họ dám?
Vương Dịch biết Châu Thi Vũ chỉ đang tìm lý do để cô không công khai mối quan hệ giữa cô với nàng mà thôi chứ thật ra Châu Thi Vũ không hề sợ đụng độ với bất kì ai cả.
- Hay là vầy đi, em chạy xe vào gara, tối nay em muốn gì chị cũng chiều.
- Là chị nói đó!

Vương Dịch ngồi thẳng dậy kéo gáy Châu Thi Vũ dựa vào vai mình, không kịp để cho nàng trở về vị trí cô đã nhấn ga đánh bánh lái. Châu Thi Vũ úp mặt vào vai Vương Dịch thở phào. Tối nay tính tiếp.
Vương Dịch đã vào công ty trước, Châu Thi Vũ ghé vào quán nước gần công ty mua một ly cafe rồi mới vào. Đang đi trên đại sảnh của công ty thì có một thân ảnh chắn trước mặt nàng, đó là Trương Phong. Nàng nhìn thấy hắn rồi cũng hơi bất ngờ, cảnh giác nhìn qua lại, không có Vương Dịch ở đây. Nàng liền bảo hắn đi theo mình. Châu Thi Vũ dẫn Trương Phong đến chỗ sân sau của tầng 8, ở đây ít người qua lại.

- Thi Vũ, cậu làm ở đây tốt thật.
- Ừm, ở đây đãi ngộ rất tốt.
- Người hôm qua...cũng làm việc ở đây sao? Khi nãy mình thấy cô ta đi vào công ty.
- Cái gì? Cậu nhìn thấy Vương Dịch? Em ấy có nhìn thấy cậu không?
- Không có, cô ta không thấy mình. Mà có thấy thì cũng có sao đâu chứ, sao cậu lại lo lắng vậy?
- Ừm Trương Phong à, mình không có ý gì đâu nhưng mà...hiện tại Vương Dịch là người yêu mình, hôm qua gặp cậu mình có chút kích động nên mới ôm cậu như vậy...
- Cậu sợ cô ta ghen sao? Thi Vũ à, từ khi nào mà cậu lại nói chuyện với mình như vậy?
- Không phải, Trương Phong...
- Cậu có biết mục đích lần này mình đến Trung Quốc để làm gì không? Mình đến tìm cậu đó. Từ khi cậu rời New Zealand cũng hơn 4 tháng rồi nhưng cậu không gọi điện cho mình lần nào cả. Mình rất nhớ cậu.

Trương Phong nói rồi tiến đến ôm chặt Châu Thi Vũ, thái độ của Châu Thi Vũ lúc này làm hắn rất sợ.
- Này, cậu buông mình ra đi!
- Không buông! Châu Thi Vũ, cậu có biết ngày hôm qua khi nghe cậu nói có người yêu mình thất vọng đến nhường nào không? Nhưng mà đêm qua mình đã suy nghĩ kĩ rồi, chắc là do cậu quá nhớ mình nên mới đi tìm thú vui thay thế mình đúng không? Cậu chỉ là nhất thời xúc động, khi đi cậu nói sẽ không bao giờ quên mình mà?

- Người nhất thời xúc động không phải là mình mà là cậu đó! Buông ra!!
Châu Thi Vũ dùng hết sức vùng vẫy nhưng không si nhê gì. Nàng cắn răn dùng gót giày đạp lên chân hắn làm hắn rên lên đau đớn nhưng vẫn không buông ra.
Bỗng nhiên từ đâu một lực mạnh kéo ngã thân người Trương Phong xuống đất. Châu Thi Vũ hốt hoảng khi thấy Vương Dịch đang sa sầm mặt dùng gót giày đạp lên cẳng chân của Trương Phong.
- Tôi không phải người thay thế. Chẳng qua anh chỉ là kẻ si tình ảo tưởng người của Vương Dịch tôi mà thôi.
.
.
.

[ Thi Tình Hoạ dịch] Vương Phu Nhân ( COVER)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ