Chúng tôi đến nhà thờ sau vài phút di chuyển, theo lời thuật lại của anh Kai-người được phép(miễn cưỡng) đi cùng xe với đôi uyên ương kia cho hay, sau màn giới thiệu ngắn gọn đầy đủ của mình, anh Beomgyu trông vui vẻ hơn hẳn, còn nhiệt tình chào hỏi không ngớt, còn ông Taehyun thì anh Kai bảo không biết, dỗi không thèm để ý nữa. Mấy anh còn set kèo đi nhậu với nhau một bữa mà không hề nói với tôi, mãi đến khi tôi hỏi anh Beomgyu mới biết. Tình cảm từ thời cởi chuồng tắm mưa cũng không bằng một buổi nhậu, nói chung là cũng không có buồn là bao.
Không phải chê chị Eunji đâu cơ mà tôi vẫn không quen việc ngồi trên con chiến mã trắng lớn này của chị, nó làm tôi đau đầu chóng mặt hơn cả là lần đầu đi thuyền. Nhưng chả hiểu sao chị cứ nằng nặc muốn tôi đi cùng khiến tôi cũng hết cách mà đành cố leo lên.
Hôm nay nhà thờ không thắp đèn khiến tôi hơi bất ngờ, quay qua hỏi chị Eunji:
"Chị Eunji, sao hôm nay không thắp đèn ạ."
"À, vì nến trong kho không đủ nên mọi người đành dời lịch thắp muộn một chút, chắc là sắp rồi đấy."
Vừa dứt lời những ngọn nến thi nhau thắp sáng rực, từng ngọn từng ngọn nối đuôi nhau thắp lên mình một đốm sáng. Tôi bật cười, thì ra người ta sử dụng nến giả để đảm bảo an toàn, thế nhưng cũng đẹp đẽ nhường nào dưới bầu trời xanh trong những ngày xuân.
Tôi khẽ liếc sang phía bên cạnh mình, anh Kai cũng ngạc nhiên lắm, mắt mở lớn thích thú, miệng không ngừng khen "đẹp quá", liếc sang xíu nữa tôi cũng thấy anh Beomgyu đang mỉm cười thật tươi ngắm nhìn từng tia sáng. Trông như con mèo con ý, còn cái người anh kia cũng mải mê ngắm người ta lắm, thiếu điều tròng mắt sắp biến thành hình trái tim giống trong mấy bộ phim hoạt hình. Tôi mải mê ngắm nhìn xung quanh đến đơ cả người, mãi mới để ý chị Eunji đang gọi mình
"Mina ơi, Mina ới."
"A...có gì sao chị?"
"Vào trong thôi em, đứng đây hồi nắng lắm."
Ba anh kia đã đi trước không biết từ khi nào, tôi cũng cười cười rồi chạy theo chị Eunji.
Lối vào nhà thờ nằm ngay đối diện với cổng nhưng chúng tôi quyết định không vào đó mà rẽ sang nhà tình thương ở phía ngay bên cạnh. Nghe anh Beomgyu kể, nó đã được xây ngay sau vụ cháy đó, hoành tráng và tiện nghi hơn trại trẻ mồ côi kia. Cả anh và chị Eunji đều là tình nguyện viên ở đây, vì tính chất công việc nên hai người có thời gian rảnh buổi sáng để đến đây phụ giúp các cô, chú. Anh Beomgyu làm việc ở dưới bếp còn chị Eunji sẽ phụ trách lớp âm nhạc cho các bé, đôi khi nhà tình thương cũng mở các buổi giao lưu văn nghệ cho các bé.
Tôi mới nhìn chị đầy thắc mắc. Quả thực mà nói từ lúc quen nhau đến giờ, tôi chưa từng nghe chị hát, nên tôi đánh liều hỏi chị:
"Chị Eunji, cái đó...em thật sự chưa bao giờ được nghe chị hát, không biết khi nào chị có lịch diễn ở quán ạ?"
Chị nhìn tôi đầy ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức vui vẻ cười:
"Từ giờ thì ngày nào cũng làm, em có thể đến bất cứ lúc nào."
Vào đến bên trong, lũ trẻ ùa ra chào đón chúng tôi, chị Eunji và anh Beomgyu giới thiệu chúng tôi cho mấy đứa rồi bảo ba người đứng đợi để họ vào gọi các cô chú ở đây. Tôi vui vẻ hỏi thăm mấy đứa nhỏ, anh Taehyun đứng bên cạnh cũng mỉm cười bế đứa bé nhất lên, con bé chắc cũng chỉ mới chập chững mới đi nên đi đứng loạng choạng, còn suýt ngã ra sàn may mà được anh tôi đỡ. Anh Kai thì đang ôm chặt cứng mấy đứa nhóc, chả hiểu sao tôi lại cảm thấy như khóe mắt anh rưng rưng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[TaeGyu] Red wine & rifles
HumorChỉ là chuỗi ngày tán tỉnh nhau của cảnh sát Kang Taehyun và anh chàng bartender Choi Beomgyu _______________________ written by Na