3.

1.1K 123 3
                                    


Ngọc Chương có chút khó chịu vì sự có mặt của Quốc Anh, không phải vì ghét anh, mà là vì sao bọn họ lại đi cùng nhau.

Nhận lấy túi nilon Xuân Trường đưa, rít qua kẽ răng hai chữ cảm ơn đầy gượng ép, cánh cửa vừa mở ra không được bao nhiêu có dấu hiệu muốn đóng lại. Quốc Anh thấy thế vội vàng ngăn cản, bất ngờ nhìn hắn qua kẽ hở trước mặt.

"Sao lại đóng cửa? Chẳng lẽ cậu không cho tôi và Quốc Anh vào nhà chơi hả?"

Ngọc Chương bật ho bài tiếng, nhăn mặt khó chịu.

"Tôi đang bệnh, các cậu vào làm gì cho bị lây. Hơn nữa nhà tôi bừa bộn, vào cũng không thoải mái đâu."

Xuân Trường cứng đầu không buông, đưa ánh mắt thách thức hắn.

Hắn dùng sức đẩy cánh cửa lại, chút khó chịu trong mắt lại được đà tăng lên.

Quốc Anh đứng ở phía sau thấy mọi chuyện không mấy khả quan, nhanh chóng bước lên làm người giảng hòa.

"Được rồi, nếu Ngọc Chương không muốn thì chúng ta về nhà. Lần sau ghé qua cũng được. Hôm nay cứ để cậu ấy nghỉ ngơi đã."

Bây giờ mới chú ý đến ánh mắt của Ngọc Chương, đôi mắt đỏ ngầu vì mệt mỏi, trời nóng như vậy mà vẫn phải mặc thêm áo khoác bên ngoài, trong lòng Xuân Trường nhen lên một chút nhói. Thả tay đang giữ cánh cửa ra, miệng muốn nói xin lỗi nhưng không thể cất lên được.

"Vậy....cậu nhớ uống thuốc cho mau khỏe."

Ngọc Chương gật nhẹ đầu, toan đóng cửa thì thấy bàn tay nhỏ của Xuân Trường tiếp tục chặn lại.

"Chuyện gì nữa?"

"Ngày mai...cậu tới trường chứ?"

Ngọc Chương thở dài, điều này còn cần phải nói sao?

"Sẽ tới."

Xuân Trường lúc này mới yên tâm bỏ tay ra, nhắn nhủ hắn vài câu rồi ra về.

Suốt đoạn đường đi, Xuân Trường không ngừng lo cho Ngọc Chương, cái tên to xác hay trêu ghẹo cậu hằng ngày. Mặc dù biết thể chất của hắn rất tốt, rất ít khi bộc lộ biểu cảm ra bên ngoài, nhưng hôm nay lại tiều tụy đến cỡ này, trong lòng Xuân Trường có chút lo lắng.

Cơ mà, lại đem phần khó chịu? Vì sao vậy?Không lẽ là....

Quốc Anh đi kế bên thấy đôi mày Xuân Trường cau lại, liền đưa tay đặt lên xoa nhẹ, ôn nhu nói.

"Ngọc Chương không sao đâu, thằng đấy nó khỏe lắm mà."

Xuân Trường giật mình, nóng mặt vì hành động của Quốc Anh, lắp bắp trả lời.

"L-Làm gì có...tôi...vì sao tôi phải lo cho cậu ta chứ?!"

Xuân Trường như bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ trong đầu.

Làm sao cậu có thể thích Ngọc Chương được, người cậu thích là Quốc Anh mới đúng.

---

Ngọc Chương nặng nề ngồi ở sô pha, nhìn lấy phần tokbokki mà Xuân Trường và Quốc Anh mang đến. Có ai lại đi thăm bệnh mà mang tokbokki đến bao giờ???

『 Right2T / Ver 』Tình Đơn PhươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ