4.

267 26 9
                                    

Đêm ấy Long Phúc ngủ rất muộn, nó thức đến hơn hai ba giờ sáng gì đấy để kéo lại cái rank đồng LOL, sao mà không cay, chơi con game có phải newbie đâu mà cứ đứng mãi ở rank đồng cũng thấy nhục chứ, vì vụ này nó bị anh Bân trêu miết, tức.

Nhìn lại điện thoại đã ba giờ bảy phút sáng, mãi mới lên được thêm hai bậc, Long Phúc vui vẻ thoát game để chuẩn bị ngủ. Vừa nhắm mắt được hai giây, nó nghe tiếng gõ cửa. Long Phúc bật dậy kiểm tra, nó cầm theo điện thoại soi flash và chắc chắn rằng nguyên căn nhà này chỉ có một mình nó ở, ngoài ra không hề có ai khác. Bố mẹ nó cũng phải tầm hai tháng gì đó nữa mới về, với lại, nếu có về thì cũng phải điện cho nó báo một tiếng chứ.

Tiếng gõ cửa vang lên ba lần nhưng Long Phúc tuyệt nhiên không biết nó phát ra từ đâu. Tiếng không xa, không giống gõ ở ngoài cửa nhà. Long Phúc xỏ dép, mở cửa phòng ngủ để chạy ra xem, trong bụng nhẩm nghĩ nếu là trộm cũng làm gì lịch sự đến độ gõ cửa chủ nhà vậy chứ. Nó tiến lại cửa chính, áp tai vào để nghe ngóng.

Ting.

Âm báo messenger vang , căn nhà yên tĩnh vọng lại cả tiếng chuông điện thoại. Long Phúc nhìn xuống, vừa hay lại có tiếng gõ.

Cộc cộc cộc.

Hoàn toàn không phải từ cửa chính. Mà ở trong nhà nó, không phải bên ngoài gõ vào.

[xin chào] tin nhắn không hiển thị tên người gửi.

Mẹ tổ thằng nào điên ba giờ sáng nhắn tin chào hỏi đấy.

Long Phúc lầm bầm chửi thề trong miệng, nó bật điện lên, đi khắp ngõ ngách để dỏng tai nghe hết cỡ coi thử rốt cuộc tiếng gõ đấy phát ra từ đâu.

"Muốn chào hỏi thì ra đây mà chào, gõ gõ thế ai mà biết đường lần ra."

'Cộc cộc cộc' rồi lại 'cộc cộc cộc'.

Nó tìm, nó nghe nhưng không biết là ở đâu. Long Phúc phát bực, nếu đây là trò đùa của một thằng rảnh rỗi nào đó thì xin chúc mừng, Long Phúc mà tìm được là xác định no đòn bố mẹ nhìn không ra. Nó vò đầu bứt tai, quyết định mặc kệ rồi đi vào phòng ngủ. Tắt hết đèn đóm trong nhà, nó trở lại giường ngủ của mình.

Tắt công tắc điện, chỉ còn mỗi ánh sáng trắng của flash điện thoại chiếu thẳng lên giường nó, Long Phúc nheo mắt, chân bỗng như đeo chì khi thấy trên giường mình nhô lên như có một ai đó nằm. Nó soi đèn thẳng lên giường, đúng thật cái chăn nó nổi cộm lên!

"Này, đứa nào đấy!"

Long Phúc nhào lại, lật chăn lên tính tẩn cho kẻ đột nhập một trận. Thế nhưng bên trong lại chẳng có gì, đến cái gối cũng không có, hoàn toàn trống không.

"What the h-"

Nó lục tung hết giường mình lên, kiểm tra dưới gầm giường lẫn trong tủ quần áo, bất cứ nơi nào trông có vẻ nhét được người vào nó đều kiểm tra. Mãi cho đến khi chắc chắn không có ai mới yên tâm tắt flash đi ngủ. Chắc nó ám ảnh chuyện bùa ngải nên mới như vậy thôi, Long Phúc tự trấn an mình. Rồi nó chợt nhớ ra, với tay bật điện thoại lên. Tin nhắn ban nãy, thằng nào xin chào rảnh thế không biết. Thế nhưng đến lúc tìm lại, nó không thấy dòng nào nói xin chào cả. Long Phúc tìm hết mọi mục mà vẫn không có, khẳng định tin nhắn đó không thể bị trôi được, mới chỉ gửi cách đây có vài phút thế mà giờ lại biến mất.

[JeongLix] Incantation.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ