Hai ngày Wonyoung ở Jeju thật sự đã đi qua rất nhiều địa điểm , ngày đầu tiên dành cho việc trải nghiệm mua sắm , ngày thứ hai chính là đã đi đến những địa điểm nổi tiếng ma ám của xứ sở này . Tư liệu đến hôm thứ ba cũng có phần kha khá , tối nay tổ chức event cùng nhóm bạn khác là điểm cuối của cuộc hành trình.
Không có Yujin ở bên cạnh , không ai cằn nhằn nàng mặc cho nàng có đem thứ chất cồn kia uống đến thế nào đi nữa . Không đúng , trong cuộc gọi vừa rồi Yujin có nói qua nhưng chính là Wonyoung muốn uống đó , muốn không nghe lời cô đó , thì đã sao ?
Lúc người ta cần chị nhất chị không có ở bên cạnh . Cuộc gọi , tin nhắn ngày hôm đó của em chị xem như chưa từng thấy . Bây giờ gọi tới cũng chỉ muốn mắng người ta , em vì chị từ bỏ rất nhiều sở thích của mình , vậy mà chị lúc nào cũng muốn mắng em thôi.
Bữa tiệc rượu vừa rồi Wonyoung thật sự đã uống đến bước đi cũng chập chững , người ta cứ nhìn thấy môi nàng mấp máy , cũng không biết rốt cuộc nàng muốn nói đến thứ gì.
" Mọi người tiếp tục nha , mình say quá muốn về phòng ngủ "
Hiện tại cũng chỉ mới 10h hơn thôi , nhưng không được rồi đã uống quá nhiều không khéo có thể ngủ luôn tại bàn mất . Chiếc đầm đỏ xẻ tà làm lộ đôi chân trần gợi cảm , khuôn mặt ửng đỏ ma mị càng khiến Jang Wonyoung của hiện tại thật khiến người ta muốn phạm tội .
" Wonyoung , cậu về được đến phòng không vậy ? " – cô bạn trong nhóm biên kịch ra ý muốn giúp đỡ nàng nhưng chỉ nhìn thấy nàng xua tay ý bảo mình không cần trợ giúp.
" Được rồi , mình không phải con gái mới lớn "
Phòng của họ thuê cũng nằm trong tòa nhà này thôi , bất quá cũng chỉ lên lên thang máy liền có thể về đến . Sợ nàng đi lạc sao ? Hay sợ bộ dạng của nàng hiện tại người ta kìm lòng không được , dù sao Wonyoung cũng không còn gì để mất.
Nhắc đến liền muốn hận chết Yujin , lần đầu tiên tên đó chiếm đoạt nàng cũng trong lúc nàng say như vậy . Nếu không bây giờ người ta vẫn còn cái để giữ giống những thiếu nữ , rất đáng tự hào nha.
" Đây này , mình chẳng phải đã lên đến đây rồi hay sao ? " – Wonyoung dựa hẳn vào một bên cửa , cười cười nói nói đúng chất của một kẻ say đến quên trời quên đất.
Căn phòng tối ôm làm cho nàng chán ghét cực điểm , nhanh tay bật công tắc mới có thể khiến nàng thở nổi . Ủa mà có vô đúng phòng không ta ? Sao nhìn thấy cái gì cũng lạ quá chừng là lạ.
" Lão công , em về rồi nè , em chóng mặt quá giúp em với " – Wonyoung cố gắng chống đỡ cơ thể mình , cái gì có thể cầm nắm được đều bám lấy.
Mọi thứ xung quanh nàng giống như đều biết phân thân , tên bác sĩ Ahn lại đi đâu rồi sao không ra đỡ nàng vậy . Người ta say đến hết thấy đường đi , chị hỏng sợ người ta té chết hay sao ?
" Quên mất , này là khách sạn mà " – nghĩ kỷ ra cũng còn may , tuy có say một chút nhưng vẫn tìm đúng phòng để về.
Không thể tưởng tượng ra được cảnh nếu như nàng đi lạc vào một phòng khác . Bộ dạng hiện tại lại giống như đi dâng mồi lên tới bàn nhậu , người ta không ăn chết nàng mới là người không có đầu óc.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ANNYEONGZ] BÁC SĨ, CHỊ CỨU EM ĐI
De Todoau: phiennhi cover: yujinniverse Đã được sự cho phép của tác giả