Chưa bắt đầu vào giờ hành chính , Yujin đã có mặt tại STARSHIP trong lúc mọi người vẫn còn ngủ trưa. Mùi thuốc sát trùng quen thuộc vẫn lưu lại trên áo blouse , phòng khử trùng ban sáng cũng chỉ còn một mình cô ngồi đó.
Nhìn thấy túi máu đã được xử lý của Wonyoung , ánh mắt bi thương đều hiện ra thành tia ảm đạm , một lúc nữa thôi sẽ có người đến đây lấy . Giống như bao nhiêu lần , đem đến nơi mà chúng cần phải đến.
" Wonyoung , hãy cầu nguyện ba của em không tắc trách hại mẹ chị . Nếu không , chuyện đau lòng nào chị cũng có thể làm "
Túi máu nằm trong tay cô đã không biết là túi thứ bao nhiêu , hai năm nay cô đều đặn lấy chính là muốn thay ba nàng trả nợ . Có điều cô vẫn chừa một đường lui cho Wonyoung , nếu thật sự ba nàng vô tội , cả đời này cô cũng không làm hại đến người con gái đó , dù chỉ một lần.
" Nửa tiếng nửa đến lấy đi , nói với điều dưỡng Yuna cậu là người nhà của tôi là được rồi " – Đem túi máu cất vào ngăn lưu trữ , một thân bạch y trắng toát lưu lại thuốc khử trùng dựa vào bức tường lạnh lẽo.
Đúng thời điểm người đó theo lời của cô đến lấy , sau đó còn truyền cho cô một thông tin khiến Yujin bất chợt nhíu mài suy nghĩ . Không lâu sau đã khôi phục trạng thái tĩnh lặng , nói với người đó cô tự biết cách sắp xếp của mình.
Tiếng báo hiệu reo lên từ một trang ứng dụng , là Wonyoung đang gọi đến cho cô không biết giở trò gì . Không để tiếng chuông reo đến lần thứ hai , Yujin đã đem điện thoại mở video call cùng nàng tiếp chuyện . Bộ dạng so với lúc nãy đúng là một trời một vực .
" Em quẹt thẻ xong rồi sao ? " – Chiếc bút bi xoay tròn do tác động từ ngón tay của cô , không nhìn ra được là một người tư tâm sâu nặng.
"Lão công , có người mua tặng cho em hết số này , chết chị rồi nha ... " – Wonyoung đem chuyện vừa rồi kể lại , lại kể rất phô trương như thể mình chấp nhận kết bạn với anh kia.
Chỉ muốn chọc cho tên bác sĩ họ Manoban ghen lên nhưng Wonyoung lại không nghĩ Yujin thản nhiên ừ ờ cho qua chuyện . Chưa nói xong đã cúp máy ngang rồi , người gì đâu mà lúc này lúc khác.
Hôm nay nàng đến hạn nộp kịch bản , sau khi mua sắm xong đã nhanh chóng về lại căn hộ . Đem laptop đặt trên bàn nơi phòng ngủ liền quên mất thời gian tập trung viết đến tận khi Yujin trở về. Wonyoung nhìn thấy mặt của cô rất rõ , lúc về còn đen hơn cả nhọ nồi liền cười đến nội thương.
" Bác sĩ , chị ghen sao ? " – đôi mắt của Yujin nhìn lấy số quần áo kia như muốn xé hết ra , còn có phần tia ngang qua cavat sắc mặt càng thêm phần u ám.
" Em đi với ai cũng được , về đừng lây bệnh cho chị được rồi " – nụ cười nhếch mép hướng về phía Wonyoung châm biếm , ngược lại chọc cho nàng tức điên lên.
" Phải đó , HIV lây qua đường ngón tay đó , coi chừng bệnh chết chị à "
Tên lão công xấu xa , người ta chỉ muốn chọc ghẹo chị một chút . Cả buổi tối cũng không thèm nói chuyện với người ta , tự động rủ vô tắm chung cũng không thèm luôn . Mấy năm nữa sợ rằng sống không nổi với bà cụ non này mất.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ANNYEONGZ] BÁC SĨ, CHỊ CỨU EM ĐI
Rastgeleau: phiennhi cover: yujinniverse Đã được sự cho phép của tác giả