3

246 40 1
                                    

Nói đi cũng phải nói lại.

Tạo hóa sinh ra đã giống con trai đâu phải lỗi do tôi. Cả giọng nói nữa, nó không chát chúa là may lắm rồi.

-"Cậu ấy là Kamao." Mặt tôi có vẻ ngơ ngác (nếu không muốn dùng từ ngu ngu), Kurapika đành lên tiếng giúp. Chà, cậu ấy cũng không đến nỗi kiệm lời. Như con em tôi là nó giả đò giả điếc chả thèm phản hồi luôn.

-"Nè, cậu để đầu óc đi đâu vậy hả?! Đồ bất lịch sự!"

Ông chú đeo kính gọng tròn bài hãi chỉ thẳng tay vào mặt tôi.

Chó chê mèo lắm lông à?

Hơi quạu nha, làm tôi nhớ tới thằng nhóc ở cửa hàng tiện lợi quá.

Tôi tiến đến gần Liorio (không lầm thì khi nãy tôi nghe giới thiệu thế), đưa tay nắm lấy ngón trỏ đang đe đe trước mắt mình, tiếp đó hành động như một đứa trẻ trâu thực thụ.

Bỏ vào mồm và cắn.

Ông ta la oai oái vội rút tay ra, tuy vậy thì miệng vẫn hét xoang xoảng, "Đ-ĐAU!! CẬU LÀM GÌ ĐẤY HẢ?! BỘ CẬU LÀ CẨU À?!!"

-"Xin lỗi." Tôi nói lấy lệ rồi phắt mặt sang nơi khác, "Và đừng bao giờ trỏ tay vào mặt người khác như thế." Việc dùng sai đại từ nhân xưng tôi không đề cập đến cũng không trách móc gì, tôi thừa hiểu, tôi mà chẳng nói trực tiếp thì bố ai biết mà lần.

Giờ thì hiểu lý do giải thích cho hành động đó rồi đây, dù nó nửa chính đáng nửa không. Trần đời tôi ghim nhất mấy người bất lịch sự.

-"Trật tự!" Thuyền trưởng mất kiên nhẫn vỗ tay tạo ra tiếng "bôm bốp" vang vọng để thu hút sự chú ý, mặt khác chắc là để ngăn nơi này bùng lên gây gổ.

-"Thật xin lỗi, cháu là Kamao." Dẫu biết Kurapika đã trả lời giúp nhưng vì phép lịch sự tôi vẫn bấm bụng nói.

Ông ấy miễn cưỡng gật đầu, sau đó dùng đôi mắt dày dặn nhìn 4 người chúng tôi, "Bây giờ hãy nói lý do tại sao các cậu muốn làm Thợ Săn."

Mang tính chất hỏi nhưng về mặt ngữ âm là mệnh lệnh. Tôi không eo hẹp đến độ so đo với trưởng bối, dù đúng rằng tôi không thích bị ra lệnh.

Thực tế hơn, chả ai thích cả.

-"Cha cháu là một Thợ Săn và cháu muốn trở thành Thợ Săn như cha! Cháu muốn tìm hiểu!"

Em ý tên gì nhỉ? À, phải rồi. Là Gon.

Nhóc Gon hớn hở kể.

Tôi cười thầm.

Đúng là trẻ con. Vô tư đến phát khổ luôn ấy.

-"Này! Này! Em đừng dễ nói ra thế chứ?! Thuyền trưởng, ông không phải là giám khảo lấy quyền gì mà ra lệnh cho tụi tôi?!" Và một ông chú trông cũng lớn xác nhưng lại lờ khờ là sao? Lựa lời mà nói đi chứ.

-"Về khoản này thì tôi đồng ý với Leorio." Kurapika giơ tay tán thành.

-"Ê! Phải gọi là Leorio-san! Cậu nhỏ tuổi hơn tôi đấy!"

À!

Thì ra tên ông chú này là Leorio...

-"Cách đơn giản nhất để tránh một câu hỏi thừa thải chính là nói dối. Nhưng cứ bám víu vào sự dối trá thì thật xấu hổ."

[ĐN HunterxHunter] Thạch Anh ĐỏNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ