Chúc Nghi nhìn chiếc moto màu đen trước mặt, sau đó sờ tóc mình: "Đội nón bảo hiểm... bẹp tóc của tôi..."
"Không sao. Vẫn đẹp." Thấy Chúc Nghi đắn đo không muốn đội nón, anh khẽ cười: "Không đội sẽ bị công an phạt, bị giam xe, tôi sẽ không có xe đi làm mỗi ngày."
Chúc Nghi bĩu môi, nũng nịu vươn tay cầm lấy nón bảo hiểm. Nhưng cậu không để ý kỹ, lúc gài quai lại không biết chốt gài bị lật ngược. Chúc Nghi đẩy chốt gài mãi không xong, Phi Quân thấy vậy đành vươn tay giúp đỡ.
"Sợ tóc bẹp mà lại không để ý tóc cuốn vào dây rồi kìa." Phi Quân đáp.
Chúc Nghi hơi nhướng cằm lên để Phi Quân giúp. Ngón tay anh nhẹ vuốt qua cằm cậu, kéo khẩu trang cậu xuống một chút rồi mới chỉnh chốt cài.
Chúc Nghi hạ mi mắt, hàng mi khẽ run lên. Chờ tới khi bên tai vang lên tiếng "cạch" của chốt gài, kèm theo đó là tiếng cười thật khẽ của Phi Quân: "Lên xe thôi."
"Ò." Chúc Nghi đáp.
"Ăn gì?" Phi Quân hỏi.
"Ăn lẩu! Ăn lẩu Hải Di Lào!" Chúc Nghi hồ hởi đáp lời vừa leo lên xe.
Phi Quân chờ mãi vẫn không thấy người ta ôm eo mình. Cậu không biết hắn chờ cái gì, chỉ đành vỗ vai hắn, ra hiệu mau nổ máy.
Phi Quân mím chặt môi, ngay sau đó vặn tay ga. Chúc Nghi bị giật mình, theo quán tính ngã vào lưng Phi Quân, cằm đập thẳng lên vai đối phương. Chúc Nghi bị đau, hít hà: "Anh kéo ga nhẹ xíu được không?"
Phi Quân tỏ ra áy náy: "Xin lỗi, lâu rồi mới kéo tay ga."
"Chứ hồi đó giờ anh xoay vô lăng không hả mà không quen?"
Đúng là anh thường chạy oto, chạy loại xe hai bánh này lâu rồi chưa chạy. Sợ Chúc Nghi nghi ngờ, Phi Quân nhẹ nhàng đánh lảng sang chuyện khác: "Không phải, là lâu rồi mới có người đẹp ngồi đằng sau nên chưa quen."
"Ha ha, làm quen dần đi. Tại mai mốt tôi còn nắm đuôi xe anh dài dài đó. An tâm, tiền xăng xe sẽ được cộng dồn vào lương cuối tháng."
"Hân hạnh." Phi Quân cười, đáp.
Chúc Nghi biết đa phần đám đàn ông chạy moto rất thích phóng 80km/h. Nhưng không nghĩ người hiền lành, dịu dàng như Phi Quân cũng thuộc nhóm phóng xe như bay thế này. Chúc Nghi sợ đến nỗi không thể không víu chặt áo đối phương. Bất giác từ víu áo cậu ôm eo người ta lúc nào không hay.
Chúc Nghi nuốt khan: "Anh chạy chậm một chút được không? Tôi sợ..."
"Tôi chạy rất an toàn mà."
"An toàn con khỉ! Này! Còn ba giây là đèn đỏ rồi, chạy chậm chút..."
Chưa kịp nói hết câu Phi Quân đã phóng xe mất rồi, vượt qua luôn đường bên kia trước khi đèn đỏ nhảy lên.
"Chậm chút đi mà! Tôi cắt lương anh bây giờ!"
Thật ra chạy chậm cậu không ôm eo người đằng trước, Phi Quân không chịu đâu...
Chưa kể thi thoảng Phi Quân còn đạp thắng bất ngờ, khiến cả người Chúc Nghi ngã vào lưng Phi Quân, nước hoa mùi cam quýt cứ lởn vởn trước mũi Chúc Nghi.
BẠN ĐANG ĐỌC
Hoàng Tử Và Đóa Hoa Hồng
RomansaTác giả: Ngày Nắng Chúc Nghi là gay, có người yêu bí mật hơn ba năm. Nhưng rồi cả hai đi đến kết cục chia tay, từ đó cậu sống độc thân, dần theo đuổi phong cách Unisex. Cứ tưởng đời này cậu sẽ sống độc thân như vậy, cho tới khi... Trời mưa hôm ấy...