VIII. Giới hạn của tự do

267 37 2
                                    

Mùa thu thật đẹp với những hàng cây phong lá đỏ. Đôi ủng da của Yu Jimin dẫm lên những chiếc lá phong trên mặt đường lát gạch, những chiếc lá khô phát ra tiếng xào xạc theo mỗi bước chân cô đi qua.

Nơi Yu Jimin cần đến nằm trong trung tâm thành phố, chính giữa sân có một cây bạch quả cổ thụ vàng ươm rực rỡ cả một khoảng trời.





"Tôi là Yu Jimin, tôi có hẹn trước với giáo sư Park."

Y tá trực ở quầy ngẩng đầu lên khỏi mớ sổ sách và bắt gặp ánh mắt của người phụ nữ đứng sau tấm kính. "A," gương mặt cô y tá trẻ có hơi ngơ ngác vì chưa kịp phản ứng.

Yu Jimin nhẹ nhàng lặp lại, "Tôi có hẹn trước với giáo sư Park."

"À vâng," giờ cô y tá mới hoàn hồn. Quỷ thật, ngày đầu đi làm đã không tập trung rồi. Ai biểu người trước mặt đẹp thế nhỉ, cứ tưởng có nữ thần nào ghé qua.

Sau đó, y tá đặc cách dẫn Yu Jimin đến tận văn phòng giáo sư dù cho cô đã nói mình quen thuộc đường đi rồi.





"Bé y tá mới đến dắt em đến tận đây à?" Giáo sư Park đã ngoài bốn mươi nhưng vẫn khoái những trò chọc ghẹo. "Đãi ngộ đặc biệt nhỉ."

Yu Jimin nói vọng lại từ sô-pha. "Thôi, tha cho em đi."




Giáo sư vừa ký xong mớ giấy tờ gì đó trên bàn, sau đó bước lại ngồi đối diện Yu Jimin.

"Trông em có vẻ ổn."

"Em hy vọng thế," Jimin nói trong lúc nhìn vào hai lòng bàn tay.

"Em uống trà không?"

"Vâng, em cảm ơn giáo sư."

Trà hoa cúc tươi vẫn còn nóng, hương thơm lẫn vị đều mang đến cảm giác dịu nhẹ.

Giáo sư cất tiếng nói sau khi Jimin đặt tách trà lại trên chiếc bàn kính. "Nếu như đánh giá chất lượng giấc ngủ dạo gần đây, em cho bao nhiêu điểm trên thang mười?"

Yu Jimin ngẩng đầu lên nhìn vị giáo sư trước mặt, bà đang mỉm cười hiền từ.

"Em nghĩ khoảng sáu."

Bà gật đầu sau đó ghi lại vào tờ báo cáo.

"So với trước khi tiếp nhận điều trị, trung bình một ngày em ngủ bao nhiêu tiếng, có cải thiện hơn không?"

"Có, phần lớn nhờ thứ thuốc giáo sư kê cho em, nhưng nếu không có em sẽ bị thức dậy giữa chừng. Giáo sư biết đó, vẫn giấc mơ ấy, thoạt đầu dường như vô hại, nhưng rồi cái bóng đen vẫn nuốt chửng bản thể của em. Có lẽ... đó là định mệnh khó thoát, rồi em thức dậy cho đến sáng."

"Nếu như em lạm dụng thuốc ngủ, em sẽ bị lờn thuốc đấy, tôi không thể tăng liều lượng lên nữa Jimin à."

"Em biết," cô nói trong lúc mân mê sợi len thừa nhỏ xíu tưa ra từ chiếc áo.

"Em có muốn nói chút về cái bóng đen đó không?" Giáo sư nhìn người phụ nữ đối diện, ở độ tuổi rất trẻ đã giữ chức thiếu úy trong quân đội, nhưng giờ cô ấy chỉ ủ rũ ngồi trên sô-pha với dáng vẻ yếu ớt và rệu rã. Yu Jimin đã điều trị trong một thời gian dài kể từ cuối năm 1995 với một chuyên viên trị liệu khác nhưng kết quả không mấy khả quan. Cô hầu như đều phải dùng thuốc mới có thể chìm vào giấc ngủ đủ sâu để đảm bảo rằng bản thân có đủ sức để làm việc vào sáng hôm sau trong đơn vị. Cuối cùng, một người bạn trong đơn vị đã giới thiệu cho cô tìm gặp giáo sư Park.

Winrina | Ngôi Nhà Trên Ngọn Đồi XanhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ