Tháng mười hai, năm 1999.Một đêm không sao, Yu Jimin nghĩ thế, bởi lẽ khi ngước mắt nhìn cô chỉ thấy mỗi mặt trăng vẫn chưa tròn hẳn đang lẻ loi treo trên bầu trời đêm trong vắt, toả ánh sáng trắng xen lẫn vàng xuống khu phố mùa đông im lìm.
Có lẽ do mùa đông năm nay lạnh hơn mọi năm, chỉ mới sáu giờ xung quanh chung cư đã chìm trong thinh lặng. Yu Jimin mặc áo hoodie xám có chữ và quần nỉ caro xanh, thoạt nhìn trông giống sinh viên đại học, đang đi loanh quanh trong phòng khách dọn dẹp lại những món đồ chưa bao giờ bị xê dịch.
Ánh đèn huỳnh quang rọi xuống căn phòng. Những màu sắc êm dịu, các bức rèm phối màu, vài món đồ trang trí bằng sứ, và một kệ sách với những quyển sách được xếp gọn gàng theo màu sắc trên giá. Trên chiếc ghế sô-pha với lớp vải bọc xanh lam, quyển sách ảnh của Vivian Maier cô mua được ở một hội chợ đồ cũ dạo mùa hè đang để mở.
Khi Yu Jimin lần nữa nhìn ra phía bên ngoài, trời đã tối hẳn. Mùa đông trời luôn tối rất nhanh dù chỉ mới vừa nãy chạng vạng có màu xanh lam thẫm rất đẹp, càng về gần hướng mặt trời lặn lại chuyển sang một thứ màu huyền ảo gần như màu xanh vỏ táo.
Bài hát đầu tiên của ban nhạc Minjeong gửi đến đang được phát, vòng băng quay đều trong chiếc máy cassette cô mua ở cửa hàng điện máy gần nhà.
Thú thật, mùa đông nghe bài này không hợp cho lắm, vì cả giai điệu lẫn lời bài hát đều gợi lên cảm giác sôi động về mùa hè ở những vùng biển nhiệt đới, thế nhưng dạo gần đây lúc nào Yu Jimin cũng bật bài hát ấy.
Tiết tấu nhanh, tiếng trống dồn dập, giọng hát mang âm sắc cao và tươi sáng của Minjeong. Chúng đem đến sức mạnh kỳ diệu lấp đầy sự trống trải của căn phòng.
Bầu trời trở nên trong trẻo hơn, khác so với suy nghĩ của Yu Jimin vừa nãy, những ngôi sao bỗng xuất hiện giữa các mái nhà. Hai chậu hoa thuỷ tiên đặt cạnh chân ban công đang nở từng đoá, toả ra một hương thơm dịu nhẹ lan truyền.
Tiếng chuông cửa vang lên đột ngột cửa khiến Yu Jimin giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ. Chỉ duy nhất một tiếng, trong thoáng chốc Jimin còn tưởng mình gặp ảo thính, nhưng rồi tiếng chuông lại tiếp tục vang lên.
Dáng người mảnh khảnh bước thận trọng về phía cửa nhà, trong lòng tự hỏi ai lại đến vào giờ này. Chẳng họ hàng nào từng đến nhà Yu Jimin cả và cô cũng không có bạn bè thân đến mức đấy.
Nhìn qua mắt mèo nhưng chẳng thấy bóng người, chỉ có những thứ đồ lỉnh kỉnh không rõ là gì đặt trước cửa nhà, một trong số chúng có hình dáng giống như một chiếc guitar điện.
Guitar điện? Những nơron thần kinh bắt đầu gửi tín hiệu đến não, trái tim Yu Jimin đập nhanh hơn bình thường.
Đừng.
Đừng nên trông chờ bất kỳ điều gì.
Bởi vì quá mong chờ, sẽ khiến lòng hoá thành tro bụi.
Nhưng cô vẫn quyết định mở cửa, hẳn nhiên rồi.

BẠN ĐANG ĐỌC
Winrina | Ngôi Nhà Trên Ngọn Đồi Xanh
FanficSự tình cờ may mắn đã xua lạc cuộc đời của hai người Kim Minjeong và Yu Jimin vào nhau trong khoá huấn luyện tân binh năm 1997, và từ đó gợi lên những rung động đắm say khó có thể nào phai nhoà.