IV. Khải Hoàn Môn

385 61 6
                                    

Trong khu huấn luyện, Kim Minjeong sẽ tránh đi nếu như cả hai vô tình chạm mắt.

Em sẽ không muốn nhiều hơn nữa. Mọi thứ chỉ nên ở trong ngôi nhà trên ngọn đồi, nơi khuất bóng sau hàng dương liễu và những bụi hoa cúc dại.

Nếu trong mùa hè kỳ lạ này, Minjeong gieo xuống lòng mình hạt giống của hy vọng, thì khi mùa thu vừa sang, hạt giống cỏn con ấy sẽ nảy mầm thành bông hoa của sự thất vọng và nỗi đau khổ khôn cùng.

Văn phòng của thiếu uý lúc nào cũng gọn gàng, mới bước vào Minjeong đã nhìn thấy thiếu uý đang ngồi trên chiếc ghế da, ánh nắng từ khung cửa sổ bên cạnh phủ lên sườn mặt bên trái của Jimin một màu vàng nhạt.

"Thiếu uý cho gọi tôi đúng không ạ?"

Yu Jimin bỏ dở tệp hồ sơ phê duyệt quá trình tập luyện.

"Đúng vậy," tiếng lật giấy vang lên sột soạt trong không gian chật hẹp.

"Vì sao thế ạ?"

"Lúc nãy em không nhìn tôi," Jimin nói trong lúc vẫn còn nhìn vào tờ giấy, nhưng mặt sau đó chẳng có gì cả. "Tôi đã nhìn em suốt, nhưng có vẻ phần cơm hôm nay trông thú vị hơn tôi nhiều."

Em không nghĩ Jimin sẽ giận vì việc như thế, nó có vẻ hơi trẻ con so với tính cách thường ngày của vị thiếu uý, nhưng phần nào đó trong em cảm thấy vô cùng thích thú khi nhìn thấy Jimin như thế, "Vậy tôi nên nhìn ngài, sau đó bước đến hôn ngài và nói với mọi người sự thật rằng ngài là của tôi chăng?"

"Em đang chọc tôi đấy à. Tôi biết chứ, chúng ta phải nhau như chiến sĩ né bom," Jimin nói bằng giọng hờn dỗi.

Sau đó cô đưa hai bàn tay lên ôm mặt, "Xin lỗi em, tự dưng tôi lại hành xử thế, tôi biết chúng ta không nên quá lộ liễu, nhưng ít nhất em cũng hãy nhìn tôi một lần nhé được không?"

Không ngờ vị thiếu uý trẻ tuổi vẫn còn cố chấp với chuyện cỏn con này. Giống như một con mèo, mới đầu lạnh lùng gần như kiêu ngạo, nhưng cuối cùng lại tìm đến cọ vào chân người nó yêu quý nhất.

Kim Minjeong bước lại gần bàn hơn, vị thiếu uý đã ngẩng đầu lên nhìn cô bằng đôi mắt trong suốt.

"Thiếu uý Yu," em nhỏ giọng gọi.

"Sao thế?"

"Chị trẻ con thật đấy."

Nói rồi em cúi xuống hôn người đối diện. Bên ngoài, nắng chiều bàng bạc trên sân trại lính. Mùa hè năm 1997, ve sầu đang ca hát trên những ngọn cây sọ khỉ cao vút, con bọ cánh cứng nằm yên lặng trên thân cây. Sẽ chẳng bao giờ Minjeong quên nổi gương mặt của Yu Jimin, nét biểu lộ của nó, sự bối rối xen lẫn chờ mong và tựa hồ như gương mặt cô bừng sáng. Sẽ chẳng bao giờ em quên đôi môi Jimin khi em đến gần, cùng với đôi mắt mở to, dò hỏi, nghiêm trang... rồi từ từ khép lại, như thể hàng phục.

Vào một ngày cuối tháng bảy, Jimin đem đến cho Minjeong một quyển tiểu thuyết mới. Có thể thấy vị thiếu uý đã rất cẩn thận bọc nó trong túi giấy kraft như món quà tặng thật sự.

Đôi mắt Minjeong sáng lấp lánh tựa những vì sao, em ngồi dậy từ ghế sô pha đưa hai tay nhận lấy món quà của cô, "Jimin tặng tôi thật sao?"

Winrina | Ngôi Nhà Trên Ngọn Đồi XanhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ