Chap 30: Gợi ý hay

30 2 0
                                    

Xin lỗi mọi người nhiều, thời gian qua Yuki bận ôn thi nên không thể viết tiếp, giờ thì trở lại rồi nè :,3

Nhưng mà chắc tần suất viết cũng không được nhiều vì tuần này hơi nhiều dl-

—————

-Dậy đi anh...!

Sau năm lần bảy lượt kêu lớn cùng đầy đủ biện pháp, Song Ngư mới dần lấy lại được ý thức. Vì ánh đèn chói trên trần nhà quá đột ngột nên cô phải dùng tay che lại. Sau khi tỉnh táo mới phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng nhỏ đầy đủ dụng cụ sơ cứu cùng những đồ lặt vặt khác, hình như đây là phòng y tế...?

-Đây là...?

Cô nhìn xung quanh với vẻ nghi hoặc, trong khi lông mày của Thiên Yết cũng dần giãn ra khi thấy cô không sao cả.

-Anh đã ngất xỉu khi chỉ mới bước chân vào khu nhà ma thôi đấy, làm em sợ chết đi được!-Thiên Yết thở phào nhẹ nhõm, còn tay của hắn thì đang nhẹ nhàng cắt táo thành những hình thù thỏ đáng yêu, như cách mà hắn từng làm cho cô trước đây...

-Tôi ngất xỉu ngay khi bước vào...?

Song Ngư nghe thế liền nghi hoặc nhìn hắn, không phải là cô đã đi được một đoạn rồi mới ngất sao...?

-Đúng, lúc đó em thấy thế liền bế anh ra ngoài luôn.Anh thật nhẹ đó, tôi phải giúp ăn bổ sung thêm chất mới được~

Lời nói hắn đầy sự trêu ghẹo cùng với việc nhấn mạnh chữ "bế" khiến cô không khỏi đỏ mặt. Tên vô liêm sỉ đáng chết này!!!

-T...tôi có mập ốm gì thì kệ tôi chứ! Cậu quan tâm làm cái gì!-Cô vừa nói vừa lấy tay xoa xoa lên hai má đã nóng rang của mình. Tuy bản thân không thể tự nhìn thấy nhưng cô đoán chắc mặt mình giờ chẳng khác nào trái cà chua đỏ au cả!-Nhưng có thật là...tôi đã ngất ngay khi vào trong nhà ma??

Cô vẫn không tin chuyện này, một lần nữa lại hỏi Thiên Yết. Thật vô lý, vậy đoạn đường mình tự đi, rồi còn cả bàn tay nắm chặt chân mình...chỉ là ảo giác sao? Hay tên nhóc này nói dối? Mà nói dối thì em ấy cũng đâu được lợi gì đâu?

Bao nhiêu câu hỏi cứ chạy dọc chạy ngang trong đầu cô, quá vô lý! Mọi chuyện quá vô lý!

Đối mặt với sự bối rối của vị tiền bối mà mình luôn kính trọng, Thiên Yết chỉ nở một nụ cười vô cảm.

-Đúng đó, nếu anh không tin thì anh có thể hỏi nhân viên ở đây mà.-Hắn trả lời, nở nụ cười trên môi đầy thân thiện như thể đang trấn an cô, nhưng giọng nói thật vô hồn, như là hắn đã học thuộc câu trả lời từ trước vậy, chỉ đọc ra theo phản xạ cho cô nghe mà thôi.

Cô biết hắn có che giấu điều gì nhưng vì hắn chỉ toàn cố gắng né tránh nên coi như cũng chẳng lấy được thông tin gì, chỉ đành ngậm ngùi im lặng nhìn nụ cười giả dối của người trước mặt. Cái mỉm cười của hắn có thể giấu được sự thật khỏi nhiều người, nhưng chắc chắc trong đó không có Song Ngư.

[12 cung hoàng đạo-*Thiên Yết x Song Ngư*] Tôi mãi ở đây, chờ đợi emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ