08

1K 114 3
                                    

Tôi hiểu rõ một chuyện: mình không có tư cách.

Có thể Jisung thấy thương tôi vì em thấy tôi lâu lắm rồi mới hút một điếu thuốc, nhưng tôi vẫn không có tư cách để lên tiếng hay ghen tuông gì chuyện Soobin có người yêu. Ngoài chuyện thân thiết hơn những đứa còn lại một chút, tôi và Soobin đâu là gì.

Càng về đêm tôi càng hối hận vì mấy lời mình nói ra và thái độ của tôi đối với Soobin. Công bằng mà nói, chuyện tôi thích em là chuyện của tôi thôi, em không thích tôi thì cũng không phải tội tình gì. Tôi gõ lên góc của giá tranh gỗ từng tiếng lạch cạch, bức chân dung tôi đang vẽ một người không xác định bỗng làm tôi chán chường. Mẹ mang cho tôi một ly nước cam, bà không ủng hộ tôi lắm nhưng cũng không ngăn cấm tôi thêm nữa sau khi tôi bỏ đi nghĩa vụ. Mẹ nhìn bức tranh của tôi rồi tặc lưỡi.

"Bạn gái?"

"Con làm gì có. Còn con không biết đang vẽ ai, chỉ vẽ thôi." - Nhìn cô gái với mái tóc ngắn trong tranh, tôi không biết đó là ai.

"Nếu con muốn vẽ tốt thì phải biết mình đang vẽ gì. Họa sĩ ai cũng có cho mình một nàng hoặc chàng thơ." Mẹ nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

Tôi hỏi: "Thế hồi xưa mẹ vẽ ai?"

"Bố con." Bà đáp.

Bà dặn tôi sớm tắt đèn đi ngủ rồi ra khỏi phòng. Cánh cửa phòng đóng lại nhẹ bẫng, không biết bố có biết chuyện đó không, mẹ tôi hóa ra lãng mạn hơn tôi tưởng. Tôi gác cọ lên khung tranh, toan tắt đèn đi ngủ thì bên ngoài khung cửa sổ có tiếng gõ cốc cốc. Hoảng hồn, tôi đánh rơi cả bảng màu trên tay, lùi xa khỏi cửa sổ.

"Yeonjun."

Có tiếng gọi khẽ, tôi thở phào tiến tới kéo rèm ra.

Soobin đứng bên cửa sổ, nghiêng đầu gõ liên hồi lên kính. Tôi quay lại nhìn đồng hồ, đáng ra giờ này em phải đang đi nhậu cùng đội bóng mới phải. Thấy bên ngoài hơi gió, tôi cũng mở cửa để Soobin trèo vào.

Em cầm đôi giày trên tay, nhảy phốc qua cửa sổ.

Lâu lâu Soobin vẫn hay làm thế để tránh mẹ tôi. Không phải vì mẹ không thích em, vì mẹ thích em quá nên mỗi lần gặp lại kéo em ngồi buôn dưa tới tận nửa đêm không buông.

"Em không đi nhậu à?"

Thấy có lỗi vì thái độ của mình, tôi chủ động bình thường hóa thái độ với Soobin.

"Em say rồi này."

Giờ tôi mới để ý, cơ thể Soobin nồng nặc mùi rượu. Tôi tiến tới cửa phòng để chắc chắn mình đã khóa lại, khép kín cửa rồi kéo rèm cả cửa chính để mong mùi rượu không bay ra ngoài. Em ngồi im trên giường, mái tóc rũ xuống che đi hai mắt.

"Say sao không về nhà? Somi đâu?"

Tôi cúi xuống dọn dẹp lớp màu chưa kịp khô dưới sàn, vừa dọn vừa hỏi chuyện.

"Cô ấy không đi cùng em."

Tôi hỏi vậy thôi, tự tôi biết nếu có Somi thì làm gì có người gõ cửa sổ phòng mình.

"Anh, anh thấy em với Somi thế nào?"

"Đẹp đôi."

"Somi bảo em không yêu cô ấy như em nghĩ đâu."

soojun • Barcelona de AmorNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ