19

905 117 6
                                    

Mấy ngày sau đó trôi qua rất nhẹ nhàng. Tôi cắm hoa, Soobin nấu ăn, ăn xong thì rửa chén, rồi lại mò lên giường nằm ai làm việc người nấy. Dạo này Soobin không hẹn đám Heeseung ra ngoài nữa, em bảo mệt, muốn ở nhà vậy thôi. Tôi cũng lười nhác ra ngoài một mình, chiều theo ý em ở nhà. Trước ngày về Anh, tôi mới nói với Soobin.

"Này, mai anh bay đấy, tám giờ tối."

Soobin đang bấm bàn phím liên tục, em quay sang nhìn tôi gật đầu.

"Có gì muốn làm nữa không? Hay đi chơi đâu đó?" Tôi hỏi câu hỏi mà đáng ra Soobin phải hỏi tôi mới đúng.

"Yeonjun." - Soobin thôi gõ máy tính, em quay sang nhìn tôi - "Đi coi phim với em đi, rạp phim cách nhà mình chỉ mười phút đi bộ."

Tôi lại lắc đầu, đi đâu cũng được, xem phim không phù hợp với người hay suy nghĩ tưởng tượng như tôi.

Soobin xoay màn hình máy tính lại, chỉ vào đó cười hì hì: "Em lỡ đặt vé rồi, còn là vé VIP ngồi giữa rạp, thẳng màn hình, đắt hơn vé thường mấy chục ngàn."

Màn hình máy tính hiển thị giao dịch thành công mới cách đây hai phút. Tôi vỗ trán ngao ngán rồi đành gật đầu.

Đêm hôm ấy, chúng tôi ra ngoài xem phim.

Quãng đường từ nhà Soobin đến rạp đúng mười phút đi bộ như em nói. Tôi cùng em vừa đi vừa bàn luận rôm rả rồi đánh giá những cửa hàng ven đường thiết kế như thế nào. Soobin không thích không gian quá kín đáo, em thích sự riêng tư nhưng không phải tuyệt mật. Tôi thì thích không gian mở hoàn toàn, đứng trong cửa hàng cũng có thể nhìn thấy đường phố xe cộ chạy loạn xạ.

Lúc đi ngang trường đại học, tôi không nhịn được mà bước chân chậm lại. Đây là nơi đầu tiên tôi gặp em, nơi đầu tiên tôi đánh rơi trái tim mình. Tôi nhìn vào ngôi trường đã tắt đèn, chỉ còn một hai ô cửa sổ sáng lên ở phía phòng giáo vụ. Hít một hơi khi đi ngang cây hoa đào đang độ trổ bông, tôi đưa tay đón lấy mà cái gì cũng không đỡ được, trôi tuột qua tay.

Soobin nhìn thấy rồi cười nhẹ, em nhảy lên, kéo lấy một cành hoa trong tầm tay bẻ xuống.

"Soobin!" - Tôi đập vào tay em, phản xạ nhìn quanh xem có người nhìn mình hay không. Đường phố đông đúc nhưng dường như chẳng ai để ý, ai cũng có việc của riêng mình.

Soobin đặt cành hoa nhỏ xíu vào tay tôi, cành hoa mà sau này tôi bỏ túi qua tới tận London rồi đặt vào một bình hoa khác. Em bỏ hai tay vào túi áo khoác, nghiêng đầu đầy tự hào:

"Sao? Em ngầu không?"

"Ngầu cái gì? Em chưa bị công an bắt vì tội bẻ cây công cộng là may lắm." Tôi cằn nhằn, nhưng miệng vẫn không nhịn được kéo lên một nụ cười mãn nguyện.

"Ai thèm bắt mấy cái vặt vãnh đó."

Tôi mân mê cành hoa trong túi áo, cũng không thể nói với em rằng bứng cả cái cây cho anh đi. Rạp phim ngày trong tuần thường không quá đông đúc, dạo này cũng không có bộ phim nào tạo được hiệu ứng nổi trội trên mạng xã hội. Soobin đặt vé của một bộ phim hoạt hình, em bảo tôi đợi rồi lại quầy nhận vé đặt trước.

soojun • Barcelona de AmorNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ